Trong một quán bar sang trọng bậc nhất, Thẩm Cảnh Liên ngồi giữa phòng bao loại vip, tay cầm ly rượu vang đỏ lắc đều nhưng không uống.
Trạch Sơn nhìn Thẩm Cảnh Liên chằm chằm, lại không lên tiếng.
Cả hai đều không ai mở lời.
Thời gian qua rất lâu, cả hai đều chờ đợi đối phương lên tiếng trước.
Trạch Sơn mất kiên nhẫn, nhìn Thẩm Cảnh Liên và khẽ nheo mắt “Thẩm thiếu gia mời Trạch Sơn tôi đến, chỉ để uống rượu ăn thịt thôi sao?”
Thẩm Cảnh Liên ôn tồn lên tiếng “đến với tiệc rượu thì đương nhiên chỉ để uống rượu và ăn thịt mà thôi!”
Trạch Sơn cười cười “thế thì cùng uống vậy, không say không về”.
"Được! Không say không về’’.
Cả hai cùng uống đến tận mấy bình rượu quý.
'Thẩm thiếu gia ’
“Ngài thanh tra định nói gì?”
Trạch Sơn thở dài “sắp tới có cuộc bầu cử…”
Thẩm Cảnh Liên vuốt cằm “thanh tra Trạch cứ nói đi, Thẩm Cảnh Liên đang lắng nghe!”
Trạch Sơn đặt ly rượu xuống bàn “Thẩm thiếu gia có thể hỗ trợ Trạch Sơn tôi không?”
Thẩm Cảnh Liên nhàn nhạt lên tiếng “tôi biết trước giờ viên chức các ngài luôn cần sự giúp đỡ của phía thương nhân chúng tôi…các ngài cần kinh phí, chúng tôi cần quyền lực. Hợp tác với Trạch thanh tra, Thẩm Cảnh Liên tôi cũng không có gì là thiệt thòi. Được, vậy thì hợp tác để cho nhau quyền lợi!”
Trạch Sơn cười một cách sảng khoái ‘‘Hợp tác vui vẻ!’’
“Hợp tác vui vẻ!”
………………
Một buổi sáng đẹp trời, Trang Điềm Điềm ngồi bên đám hoa dạ lan hương, mùi hương dịu dàng khiến cho cô ngây ngất. Ngày nào cô cũng hái những đóa hoa dạ lan hương trắng tinh khôi…dùng để nấu nước ngâm mình cho con trai. Sáng hôm nay cũng như bao lần khác đã trôi qua, vẫn hương hoa dịu dàng, vẫn chim ca ríu rít.
Bình minh mang nắng ấm đến để xua đi hơi sương lạnh buốt, bắt đầu một ngày mới như thế này thì chắc chắn sẽ được một ngày dài tốt đẹp.
‘Mẹ…’
Trang Điềm Điềm rơi nước mắt, cô quay đầu nhìn lại sau lưng, rơi vào tầm mắt cô là một bóng dáng bé nhỏ của con trai…“Tích nhi!”
‘Mẹ!’
Trang Điềm Điềm lao nhanh như tên bay, chỉ trong tích tắc cô đã đến bên cạnh con trai và ôm lấy cậu thật chặt “Tích nhi”
‘Mẹ!’
- Cuối cùng thì con cũng đã tỉnh lại.
‘Con xin lỗi vì đã khiến cho mẹ lo lắng!’
- Không, con không có lỗi gì cả.
‘Mẹ!’
Trang Điềm Điềm ngồi xổm trước mặt Trang Thiên Tích, cô không khỏi đau lòng…cậu bé đã gầy đi trông rõ.
- Tích nhi, con gầy đi nhiều quá.
‘Con không sao đâu mẹ, mẹ đừng lo lắng quá như vậy…ăn uống bồi dưỡng một thời gian sẽ ổn!’
- Đúng đúng, con nói không sai. Để mẹ vào bếp nấu chút gì đó cho con bồi bổ.
‘Dạ được ạ!’
Trang Thiên Tích nhìn theo bóng lưng của mẹ mình bằng ánh mắt dịu dàng nhất có thể “mẹ vẫn thế…vẫn xinh đẹp, vẫn ngốc nghếch như xưa!”
Trang Điềm Điềm vừa rời đi thì tiến sĩ Baron liền xuất hiện.
Trang Thiên Tích lễ phép cúi đầu “con thật sự rất biết ơn ngài tiến sĩ!”
Baron cười hiền hoà “con đúng là một đứa trẻ ngoan và thông minh lanh lợi”.
‘Ngài tiến sĩ quá khen rồi, Thiên Tích nào có xuất sắc đến như vậy!’
//Ta thấy con trưởng thành hơn so với độ tuổi, con khác hẳn với ba của con…cậu ta mà được cái đức tính như cơn thì tốt quá rồi.
Trang Thiên Tích nhíu chặt mày khi nghe Baron nhắc đến ba ruột của mình, cậu suy nghĩ miên man về những ký ức mong manh với Thẩm Cảnh Liên “hừ…chú ấy rất đẹp trai, thông minh và tài giỏi. Tuy nhiên thì lại khiến cho mẹ chịu khổ trong ngần ấy năm, thế thì mình cũng chỉ chấm cho chú ấy điểm kém nhất mà thôi”.
//Cậu bé à!
‘Thiên Tích nghe, ngài tiến sĩ có gì cần dặn dò?’
Trang Thiên Tích nói ra câu nào thì liền đốn tim Baron ngay câu ấy, vì cậu không những đẹp trai đáng yêu mà còn nói chuyện rất lễ phép. Cậu có đôi mắt trong xanh như đại dương…càng khiến cho người đối diện thêm yêu thích.
‘Sao vậy ạ?’
//À, hôm nay ta ghé qua đây là để tạm biệt con…ta sẽ về nước vào ngày kia.
‘Dạ, có dịp nào đó ngài tiến sĩ được đến Hoa Hạ thì nhớ ghé qua thăm Thiên Tích. Có được không ạ?’
//Được…được…điều đó là đương nhiên.
Trang Thiên Tích cười khanh khách…“Thiên Tích luôn hân hoan chào đón ngài tiến sĩ!”