'Trên phố ! Tôi thấy Trang tiểu thư lướt qua mặt tôi, đông người qua lại nên đã lạc dấu cô ấy'.
Thẩm Cảnh Liên cười lạnh, đưa tay xuýt xoa chiếc cằm vuông đầy nam tính của mình rồi chợt nheo mắt "đợi cô ấy đến mức râu ria lún phún rồi nhỉ !"
Thẩm Cảnh Liên liền lăn xe vội vã ra cổng...
Tạ Tân hỏi vớ theo "nhị thiếu gia định đi đâu ?"
"Làm đẹp !"
Tạ Tân liền đứng hình "mình có nghe nhầm không vậy ?"
Ngơ ngác vài giây, Tạ Tân liền đuổi theo "này nhị thiếu gia, để tôi đưa cậu đi !"
…………
'Nhị thiếu gia, cậu có thể tiết lộ một chút thông tin về chuyến đi này có được không ?'
Thẩm Cảnh Liên cười cười "cậu có vẻ như rất tò mò nhỉ !"
Tạ Tân gật đầu rồi liền lắc đầu "không phải...là vì nếu nhị thiếu gia cho tôi biết cậu muốn đi đâu thì tôi mới biết đường mà lái xe".
Nụ cười vừa nãy đã tắt từ sớm, còn lại trên khuôn mặt đẹp trai kia là sự lạnh lùng, Tạ Tân gãi gãi mũi "nụ cười của nhị thiếu gia nhà mình đến và đi nhanh như gió".
Thẩm Cảnh Liên đưa mắt nhìn ra cảnh vật bên ngoài qua kính xe...lòng thầm buồn "lẽ ra mình đã có được một gia đình hoàn hảo, có người vợ hiền lành, có đứa con trai ngoan ngoãn và thông minh ! Nhưng chính mình đã đánh mất nó..."
Tạ Tân nhìn ra được nhị thiếu gia của mình đang không được vui nên không dám làm phiền, theo kinh nghiệm nhiều năm làm việc cho nhị thiếu gia...những lúc như thế này mình nên giả chết là sự lựa chọn thông minh nhất "Vừa nãy nhị thiếu gia có bảo là muốn đi làm đẹp...vậy thì mình nên tìm một salon tóc sang trọng cho nhị thiếu gia là được rồi, quyết định như vậy đi !"
Suốt cả chặn đường đi đến salon tóc, Thẩm Cảnh Liên không lên tiếng.
Tạ Tân cũng giữ im lặng, nhằm giảm bớt đi sự tồn tại của mình để khỏi phải bị trúng đạn lạc.
...----------------...
Tại quán cafe sang trọng giữa đất Thủ Đô phồn vinh. Tiếng nhạc du dương êm đềm, khiến cho tâm trạng của con người giảm bớt sự căng thẳng. Buổi sáng khí trời mát mẻ, càng khiến cho người ta thấy dễ chịu hơn.
Thẩm Cảnh Liên tay nâng tách cafe lên nếm thử, hài lòng gật đầu "đúng là cả đất Thủ Đô, chỉ có cafe quán này mới hợp khẩu vị của mình".
'''Mẹ ơi ! Sao mình lại ngồi quán cafe này ạ ?'''
- Tích nhi của mẹ không thích ở đây sao ?
Trang Thiên Tích lắc đầu "Dạ không, nơi này rất đẹp mắt và khá yên tĩnh, nó chỉ dành cho những người đang cô đơn mà thôi !"
Trang Điềm Điềm há hốc mồm "gì cơ ?"
Trang Thiên Tích nhún vai "Dạ không có gì ạ !"
Hai mẹ con đang đi thong thả vào quán...
Trang Thiên Tích chợt khựng lại..."mẹ, con muốn đi ăn sáng ạ !"
- Ăn sáng sao ?
Trang Thiên Tích gật đầu cái rụp "Dạ phải ạ !"
- Nhưng chúng ta vừa mới ăn xong mà con ?
"'Dạ...con vẫn còn thấy đói lắm !'''
Trang Điềm Điềm nhíu mày "con đói đến như vậy sao ?"
'''Dạ...Dạ !"'
Chiều con trai, Trang Điềm Điềm để mặc cho con trai nắm tay kéo mình đi...
Thẩm Cảnh Liên ngồi quan sát cả quá trình rồi nheo mắt "Nhóc con này..."
Trang Thiên Tích liếc mắt nhìn lại phía sau lưng rồi nhếch miệng cười.
Thẩm Cảnh Liên hoá đá "Nhóc con này là đã nhìn thấy mình ngay từ đầu, là cố tình...đúng là xảo quyệt mà".
Trang Thiên Tích còn không quên làm mặt quỷ chọc tức Thẩm Cảnh Liên.
Thẩm Cảnh Liên nheo mắt "nhóc con hãy đợi đấy !"
Trong trí nhớ của Trang Thiên Tích thì Trang Cẩn Cẩn đã từng nói với cậu...người đàn ông vừa nãy là người xấu "cậu của mình đã nói người đàn ông kia là người xấu thì chắc chắn không sai".
Thấy con trai mình như đang có tâm sự gì đó, Trang Điềm Điềm khẽ lên tiếng hỏi "Tích nhi, con sao vậy ?"
'''Dạ con không sao ạ !"'
- Mẹ thấy con như có vẻ trầm tư vậy ?
'''À ! Là con đang nghĩ xem nên ăn gì"'
Trang Điềm Điềm gõ nhẹ vào trán con trai "Nhóc con háo ăn !"
Cảm giác vui vẻ không được mấy giây thì mặt mày Trang Thiên Tích liền trở nên u ám "hừ...đúng là âm hồn không tan !"
Thẩm Cảnh Liên nhìn khẩu hình trên miệng Trang Thiên Tích mà đoán được cậu vừa nói gì, anh cong môi cười "con trai của ta...sao vậy ?"
Trang Điềm Điềm sửng sốt khi gặp lại Thẩm Cảnh Liên...
Trang Thiên Tích đen mặt "con trai ? Ông ta là...và chính giọng nói kia !"
Trang Điềm Điềm ôm con trai vào lòng "Thẩm Cảnh Liên khốn kiếp, anh nói năng lung tung gì vậy chứ ?"
"Anh nói gì mà lung tung chứ hả bà xã ?"
Trang Thiên Tích trợn tròn mắt "hai người đang nói gì vậy chứ ?"
- Tích nhi đừng nghe những lời bậy bạ đó !
"Anh không thấy bản thân mình nói gì sai"
Trang Thiên Tích không lên tiếng, cậu tự có câu trả lời trong lòng "người đàn ông trước mặt chắc chắn là ba ruột của mình, kết quả là thì như thế...còn quá trình chế biến ra mình thì không rõ lắm...vã lại giọng nói này chính là giọng nói của người đã cứu mạng mình trên biển".