Thẩm Cảnh Liên, anh im đi và cút khỏi tầm mắt tôi. Về nhà mà lo cho cô vợ đang kỳ bầu bí của anh đi...đừng làm phiền mẹ con tôi.
Thẩm Cảnh Liên cười cợt "bà xã của anh đang ghen à ?"
- Cút...
- Ai thèm ghen với người phụ nữ độc ác kia.
Thẩm Cảnh Liên lạnh mặt "bằng với ả ăn hại kia mà cũng đủ tư cách để làm vợ anh sao ? Đợi xử lý xong mọi việc, anh sẽ cho em câu trả lời thỏa đáng !"
- Bớt diễn tấu đi...
"Diễn tấu ?"
- Phải !
- Hơn nữa thì như tôi đã nói rồi, giữa tôi và nhà họ Thẩm của anh không đợi trời chung. Nhất là cô vợ xinh đẹp..."tuyệt trần" của của anh đó.
Thẩm Cảnh Liên nheo mắt "Xinh đẹp tuyệt trần ?"
- Hừ...tôi lại không biết có phải nhà họ Thẩm của anh có phúc ba đời nên mới thỉnh về được một nàng dâu cực phẩm đến thế, hay do Thẩm Cảnh Liên anh nhân phẩm tốt mới cưới được một người vợ hiếm và độc lạ đến mức khiến cho người khác muốn nhổ.
Thẩm Cảnh Liên cười cười "cảm ơn bà xã, em quá khen rồi !"
- Đồ không biết xấu hổ.
"Thẩm Cảnh Liên anh ở trước mặt vợ mình, thì cần gì phải sợ xấu hổ".
Trang Thiên Tích đưa tay gãi gãi chóp mũi, cậu thấy mình cần phải cảnh giác hơn với người đàn ông này.
Trang Điềm Điềm không muốn đôi co với Thẩm Cảnh Liên, cô nắm tay Trang Thiên Tích và thong dong rời đi...
Thẩm Cảnh Liên nhìn theo hun hút bóng của hai mẹ con cô, anh rất muốn đuổi theo và ôm lấy cô nhưng...chỉ trách đôi chân ăn hại này của mình, mãi vẫn chưa thể đứng lên được.
…………
'Mẹ ơi !'
Trang Điềm Điềm mãi suy nghĩ viễn vong nên không nghe con trai mình gọi !
'Mẹ !'
Trang Thiên Tích giật giật bàn tay mẹ mấy lần nhưng vẫn không nghe thấy tiếng trả lời.
'Mẹ...'
Trang Điềm Điềm giật mình sau tiếng gọi lớn của Trang Thiên Tích "Sao...sao thế con ?"
'Mẹ ơi ! Chú đẹp trai khi nãy là ba ruột của con có đúng không ?'
Trang Điềm Điềm há hốc mồm "Chuyện này..."
'Mẹ không cần phải giấu con, con sẽ tuyệt đối không bán đứng mẹ...khi nào mẹ thừa nhận thì con mới gọi chú ấy là ba !'
Trang Điềm Điềm giả chết "tên nhóc con này có cần phải hiểu biết nhiều đến như vậy không chứ !"
...----------------...
Tiệc mừng nhà họ Thẩm !
Nói là tiệc mừng cho có hình thức. Thật ra chỉ là muốn Thẩm Cảnh Liên về nhà.
Thẩm Cảnh Liên được Tạ Tân đẩy vào sảnh lớn nhà họ Thẩm. Lòng chợt nhận ra có gì đó không đúng.
"Hửm ? Không phải là nhà có tiệc mừng sao ?"
*Cảnh Liên về rồi à ?
Nhiễu Như đứng nép bên cạnh cầu thang, thấy Thẩm Cảnh Liên mang sắc mặt lạnh lùng, lòng cô có cảm giác run sợ..."liệu anh ấy có chấp nhận đứa con trong bụng mình không đây ?"
Thẩm phu nhân thấy Nhiễu Như đang buồn phiền, bà khẽ cười và dịu dàng lên tiếng "Nhiễu Như, đến đây ngồi đi con !"
Vừa nghe Thẩm phu nhân goi tên mình, Nhiễu Như thấy mình như được cứu mạng. Cô chậm rãi bước về phía Thẩm phu nhân "mẹ !"
*Ngồi đi con dâu của mẹ.
Thẩm Cảnh Liên chỉ lạnh lùng nhìn về phía vô định, lòng chán ghét đến tột cùng.
*Cảnh Liên, vợ của con đang mang thai, con nên dành nhiều thời gian cho con bé và hãy quan tâm đến nó nhiều hơn.
Thẩm Cảnh Liên cười lạnh "thai sao ?"
*Đúng vậy !
"Mẹ à, con nhớ không nhầm thì con vẫn chưa cùng cô ta lên giường...à mà nói đúng hơn là con vẫn chưa chạm đến tay cô ấy, sao lại mang thai rồi ? Hay là mẹ đã thông đồng cho cô ta ngủ cùng người đàn ông khác ?"
Nhiễu Như bật khóc !
Thẩm phu nhân im lặng !
Thẩm Cảnh Liên không nhanh không chậm buông một câu "mẹ giải quyết thế nào thì giải quyết, đứa nghiệt chủng này có chết con cũng không thừa nhận...vì nó chắc chắn không phải là con của Thẩm Cảnh Liên...cho dù là phải thì con cũng sẽ không bao giờ thừa nhận. Thẩm Cảnh Liên con không phải là con rối mà ai muốn làm gì thì làm".
Nhiễu Như hoàn toàn sụp đổ, cõi lòng tan nát.
Sắc mặt Thẩm phu nhân hết xanh đến đỏ "câm miệng...những lời độc miệng như vậy mà con cũng nói ra được sao ?"
"Mẹ nên dừng lại đúng lúc ! Đừng bao giờ làm ra những trò lố bịch như thế này nữa !"
*Con...
Thẩm Cảnh Liên không nói gì thêm, anh ngoắt tay ra lệnh cho Tạ Tân đẩy xe rời đi.
Thẩm phu nhân tức đến thở phì phò "con đừng quên đi những gì miệng con từng nói hôm nay".
"Điều đó là đương nhiên !"
…………
Thẩm phu nhân thấy con dâu mình chịu thiệt nên vô cùng thương xót "cái thằng trời đánh đó...con đừng quá đau lòng, mẹ không tin là nó sẽ không thừa nhận đứa bé trong bụng con, đợi sau khi đứa bé chào đời...xem nó có bỏ mặc được không !"
Nhiễu Như ôm lấy bụng con mà không khỏi đau lòng "con yên tâm, mẹ sẽ vì con mà cố gắng !"
Nhiễu Như chợt nhớ đến Trang Điềm Điềm và Trang Thiên Tích "mẹ...con gặp Trang Điềm Điềm và đứa nghiệt chủng đó".
*Con gặp bọn chúng ở đâu ?
'Trung tâm thương mại ạ !'
Thẩm phu nhân vỗ về an ủi Nhiễu Như "mẹ sẽ không để con chịu thiệt đâu".
'Mẹ...con từng nghe Cảnh Liên bảo đứa trẻ kia là con ruột'