"Ba ba, hai người lại không để ý tới người ta sao? Vì sao mỗi lần đều như vậy chứ…" Tiểu Thư Tuyết bất mãn kháng nghị.
Lâm Tử Hàn hi hi cười gượng vẫy vẫy tay với con bé, nói: "Ngoan, đi chơi với các dì đi, nhiều dì như vậy nhất định sẽ dạy con bơi được, làm một con vịt dưới nước béo mũm mĩm đi…"
Nói còn chưa nói hết, Tiêu Ký Phàm bắt đầu hôn tới, cắt ngang lời muốn nói tiếp, hôn thật sâu. Truyện Sắc Hiệp - http://thegioitruyen.com
Sắc mặt Lâm Tử Hàn trong nháy mắt ửng hồng, hoảng loạn đẩy anh ra giận dữ nói: "Có rất nhiều người ở đây, không sợ người ta chê cười sao" Hơn nữa, còn có nhi đồng ở đây, tuy rằng con bé đã nhìn qua vô số lần.
Tiêu Ký Phàm ngang ngược hòa cùng vào mặt cô, không để cho cô cơ hội trốn tránh, lần thứ hai hôn lên. Ở chỗ này ai dám cười anh? Chán sống phải không? Hay đây căn bản là cô mượn cớ chống cự anh?
Nghĩ tới đây, anh hôn càng thêm càn rỡ hơn, gắt gao ôm chặt eo cô, làm cho thân thể mềm mại của cô dán chặt trong ngực anh.
Hai tay Lâm Tử Hàn vòng qua eo anh, ôm anh sít sao, đáp lại sự nhiệt tình của anh.
Sóng biển vỗ lên trên người hai người vẫn đang hồn nhiên hôn nhau, quên mình hôn nhau, đón lấy từng đợt từng đợt sóng, hai người chăm chú ôm nhau lại không hề cảm giác.
Nhân viên công tác trên bờ đều lộ ra ánh mắt hâm mộ với hai người, dù sao rất khó thấy rõ một người đàn ông có tiền một lòng với vợ như vậy, hơn nữa là ở tình huống con đều hai ba tuổi.
Không biết rõ lắm đã qua bao lâu, Tiêu Ký Phàm cuối cùng cũng rảnh tay buông ra, cúi đầu nhìn chăm chú cô nép trong lòng thở gấp không thôi. Đôi mắt đen như mực thẳng tắp nhìn vào đáy mắt cô, nói: "Lâm Tử Hàn, em rõ ràng chính là yêu tôi"
Lâm Tử Hàn lại sửng sốt, chật vật tránh né tầm mắt của anh, giả vờ giận nói: "Anh suốt ngày quyến rũ tôi, tôi có thể không rơi vào tay giặc sao? Tôi… chỉ chính là trên thân thể thôi"
"Hôn môi với người đàn ông không thích, phải là một chuyện rất thống khổ, nhưng mà mỗi lần em đều rất hưởng thụ, vì sao vậy?" Giọng nói của anh rất nhẹ, lời nói ra lại làm cho không người nào có thể cãi lại.
Lâm Tử Hàn bị anh nhìn đến da đầu tê dại, hỏi không thể chống đỡ được, tim đập loạn, nâng mặt trừng mắt với anh nói: "Tôi! Tôi chính là một người khác thường, thấy soái ca thì trái tim nở hoa, tôi! Tôi còn tìm con vịt nữa!"
Nói xong, không để ý tới trên mặt anh có thêm mấy nét vẽ màu đen hay không, giả vờ tức giận xoay người đưa lưng về phía anh. Chết rồi! Nam sắc là tai họa nha! Vì sao cô luôn luôn nhảy vào hố lửa chứ?
Tiêu Ký Phàm tức giận kéo người cô lại, trừng mắt nhìn cô nói: "Em không cần mạnh miệng, em căn bản không phải người như vậy!"
"Anh sao lại xác định như thế? Anh quên sao? Lúc trước tôi một ngày thân mật với Lãnh Phong, một ngày thân mật với Tiêu Ký Phàm, một ngày với thân mật Đỗ Vân Phi… làm gì… tôi nói đều là sự thực…"
Muốn cô im miệng, muốn cô bớt nói lời tranh cãi đả thương người khác, biện pháp tốt nhất đó là bịt miệng cô lại, hôn cô đến choáng đầu trướng não, hai mắt mờ, tốt nhất là ngay cả mình họ gì cũng không biết!
Hiệu quả chờ mong có phần xa cách, nhưng, cuối cùng cũng làm cho cô nhu thuận, không kêu không náo loạn.
Vốn thấy cô ở Tiêu gia bị áp bách quá lâu, mạo hiểm mang cô ra ngoài thư giãn một chút, cũng không phải để cho cô nói những lời khiến anh tan vỡ này.
Nhất thời gỡ bỏ ngụy trang xuống, một nhà ba người vô cùng vui vẻ chơi một ngày, trở lại Tiêu gia đã là màn đêm buông xuống. Thời gian một ngày đúng là rất ngắn, trong chớp mắt!
~~~~~~~~~~~
Cuộc sống lại trở về ban đầu, Lâm Tử Hàn kinh sợ mà nhìn chằm chằm Tiêu phu nhân vẻ mặt hàn băng ngồi trên ghế sofa, còn có dáng điệu nàng dâu nhỏ bị ức hiếp của Duẫn Ngọc Hân, ý thức được vui sướng ngắn ngủi, chỉ biết sẽ mang đến cho mình tai họa lớn hơn nữa.
Tiêu phu nhân đứng lên, trừng mắt một nhà ba người đứng ở cửa cả giận nói: "Ký Phàm! Con mang theo một nữ hầu ra ngoài chơi, nói là cái gì đây?!"
"Mẹ, mang một bảo mẫu cùng con nhỏ ra ngoài, có vấn đề gì sao?" Tiêu Ký Phàm nói rất thỏa đáng, đặc biệt nhấn mạnh hai chữ "Bảo mẫu".
Nói xong, dắt Tiểu Thư Tuyết đi lên tầng hai, Lâm Tử Hàn sững sờ nhìn chằm chằm hai cha con biến mất trên cầu thang. Không phải đâu? Mặc kệ cô? Cứ như thế ném cô tới trước mặt hai con sư tử cái?
Hai cha con thật độc ác! Lâm Tử Hàn bất đắc dĩ mà thu hồi tầm mắt, buông mắt xuống dùng giọng cung kính nhất nói: "Tiêu phu nhân, nếu đã đưa con bé an toàn về, tôi quay về sau nhà trước"
"Thực sự chỉ là vì chiếu cố con bé sao?" Duẫn Ngọc Hân liếc cô mỉa mai nói, ý của cô ta, Lâm Tử Hàn tự nhiên nghe ra. Giọng nói Duẫn Ngọc Hân lạnh lùng, cô nói dối thành tinh lại cũng khó thở một chút, gật đầu: "Đúng vậy"
Lần thứ hai cúi đầu rũ vai xuống, rất sợ Duẫn Ngọc Hân sẽ thấy sắc mặt ửng hồng của cô, căn bản là không phải giống như cô nói. Ngày hôm nay cô làm trái với lời thề của mình, làm một đôi vợ chồng ân ái chân thực với Tiêu Ký Phàm, là một ngày vui sướng nhất trong nhiều ngày trôi qua.
"Sau này không cho phép ra ngoài với Ký Phàm!" Tiêu phu nhân lớn tiếng ra lệnh.
"Đã biết"
Giày cao gót Duẫn Ngọc Hân bước đi mang theo những tiếng lanh lảnh, chậm rãi đã đi tới, tới gần bên tai cô nói nhỏ: "Lâm Tử Hàn, thu những chuyện ma quỷ của cô trở về đi, không ai sẽ tin cô!" Lạnh lùng nói, lướt qua cô đi đến hướng cửa.
Lâm Tử Hàn cả kinh, xoay người lại lo lắng nói với bóng dáng cô ta: "Giám đốc Duẫn, cô chờ một chút" Duẫn Ngọc Hân nghỉ chân, xoay người lại lạnh lùng liếc cô.
Lâm Tử Hàn do dự đi tới, chậm rãi nhìn chằm chằm cô ta: "Tôi còn tỉnh táo, còn nhớ rõ thân phận của mình, xin cô yên tâm"
"Biết thân phận của mình, còn chưa cút về sau nhà đi?!" Tiêu phu nhân nổi giận nói.
Lâm Tử Hàn gật đầu, lễ phép nói: "Phu nhân ngủ ngon, giám đốc Duẫn ngủ ngon" Dừng chân nhanh chóng đi đến hướng sau nhà, trở lại căn phòng nhỏ mình ở.
Ghé vào trên giường nhỏ, trong đầu hỗn loạn, toàn bộ mọi việc như những sợi tơ ma quái gắt gao quấn quanh trong đầu cô, vô luận cô để ý hay không để ý cũng rất mơ hồ.