Cô Vợ Bỏ Trốn Của Sát Thủ Tổng Tài

Chương 206: Sợ hãi




Sáng sớm, Lâm Tử Hàn bị phân phó đến phòng bếp làm vệ sinh sàn nhà, lau phòng bếp đã không phải lần đầu tiên, cho nên, cô làm coi như thuận lợi.

Yêu cầu của Tiêu phu nhân là không dính một hạt bụi, sàn nhà phải phản chiếu được bóng người như mặt gương. Lâm Tử Hàn cúi sấp người nhìn thoáng qua, cảm thấy hẳn là có thể báo cáo kết quả làm việc mới từ từ chuẩn bị đứng lên từ trên sàn.

Một tiếng giày cao gót thanh thúy truyền vào tai cô, từ xa đến gần, tựa hồ đang đi đến phòng bếp. Mỗi lần, Lâm Tử Hàn chỉ cần vừa nghe đến tiếng động này trong lòng lại sợ hãi lên.

Bởi vì… tiếng bước không những chẳng ưu nhã, chạm xuống tạo nên tiếng như thế, chỉ có Duẫn Ngọc Hân siêu cấp thích đày ải mới có thể gõ ra.

Xuất hiện ở tầm mắt cô, là một đôi giày cao gót hàng hiệu tinh mỹ, ánh mắt của cô từ đôi chân kia lướt lên. Dừng lại khuôn mặt có chút hả hê của Duẫn Ngọc Hân, lập tức lập tức rũ đôi mắt xuống, lễ phép nói: "Giám đốc Duẫn buổi sáng tốt lành"

"Xem cô khẩn trương chưa kìa" Duẫn Ngọc Hân cười một tiếng, liếc cô: "Ký Phàm ra ngoài, Tiểu Thư Tuyết kề cận tôi, muốn tôi đưa nó ra ngoài chơi, tôi bây giờ mới phát giác, nó thực sự rất làm cho người ta yêu thích"

Khích bác của cô ta, mỗi một chữ đều đâm vào khiến màng tai Lâm Tử Hàn đau đớn, nhìn bộ dạng nghiến răng nghiến lợi của cô ta, vừa nhìn chính là khẩu phật tâm xà! Mà Tiểu Thư Tuyết lại càng ngày càng dính vào cô ta, vừa mới bắt đầu Tiểu Thư Tuyết cònmỗi ngày hô muốn tìm mẹ, hiện tại đã rất ít tìm cô, ngược lại thích quấn quít lấy Duẫn Ngọc Hân chơi.

"Hy vọng cô có thể giúp tôi chăm sóc tốt con bé" Lâm Tử Hàn lạnh lùng nói.

"Yên tâm đi, Ký Phàm rất quan tâm nó" Duẫn Ngọc Hân nghiến răng nói, mặt cười duyên tràn đầy oán giận. Vừa nghĩ tới hai vị người hầu Tiêu Ký Phàm xếp vào bên cạnh mình kia, cô ta lại hận đến nghiến răng, lâu như vậy, lại vẫn còn không tin cô ta!

Hung hăng đè bất mãn xuống đáy lòng, nụ cười trên mặt Duẫn Ngọc Hân không đổi, liếc mắt nhìn cô nói: "Cô tiếp tục lau nhà đi, tôi chỉ là vào lấy sữa cho Tiểu Hoàng Hậu của chúng ta thôi, không phải tới tìm cô gây phiền phức" Nói xong, xoay người đi đến kệ bếp.

"Giám đốc Duẫn, hãy để cho tôi làm đi" Lâm Tử Hàn xông lên đi muốn cướp cái cốc có in hình hoạt hình trên mặt.

Duẫn Ngọc Hân nhanh tay lẹ mắt nghiêng tay qua, tách hai tay của cô ra, thản nhiên phun ra hai chữ: "Không cần!"

Hai tay Lâm Tử Hàn cứng nhắc trên không trung, luống cuống nhìn chằm chằm cô ta, đã thấy cô ta lấy chai nước bên cạnh, rót nước vào cốc sữa.

Lâm Tử Hàn kinh ngạc trợn trừng mắt, nhìn chằm chằm động tác không chút hoang mang của cô ta, cả kinh nói: "Giám đốc Duẫn, cô sao lại có thể dùng nước lạnh pha sữa cho Thư Tuyết uống? Uống như thế sẽ bị đau bụng!"

"Đừng lo lắng, thân thể Tiểu Hoàng Hậu rất khỏe" Mặt Duẫn Ngọc Hân lộ vẻ tàn ác liếc nhìn cô, dùng thìa quấy đều sữa.

Lâm Tử Hàn tức giận vung cánh tay dài, đẩy cốc sữa của cô ta xuống sàn, chiếc cốc lên tiếng trả lời bắn sữa lên trên hai người. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL

Duẫn Ngọc Hân hét lên một tiếng sửng sốt, hoàn toàn không ngờ Lâm Tử Hàn dám làm như thế, cúi đầu liếc mắt nhìn sữa dính đầy quần áo. Tức giận đến dương tay tát lên mặt cô: "Lâm Tử Hàn! Cô muốn chết sao!?"

Lâm Tử Hàn điên rồi, căn bản không suy nghĩ đến hậu quả, vươn tay đỡ bàn tay vung tới của cô ta. Tức giận nói: "Duẫn Ngọc Hân! Cô có bất mãn gì thì hướng về phía tôi là được, sao lại dám gây thương tổn cho trẻ nhỏ?"

Duẫn Ngọc Hân đánh cô, mắng cô, cô cũng có thể tiếp nhận, duy chỉ có điều không thể tiếp nhận chính là gây thương tổn hai người cô yêu nhất hiện tại, một người là người đàn ông cô yêu, một người là con gái cô cưng chiều!

"Cô là con điên à!" Duẫn Ngọc Hân kêu gào, muốn lên phía trước, lại bị Tiêu phu nhân đột nhiên xuất hiện ở cửa quát: "Có chuyện gì lại cãi lộn?!"

Hai người phụ nữ đồng thời an tĩnh lại, trên mặt đều là lửa giận hừng hực, không có ý tứ muốn nhân nhượng, Tiêu phu nhân không hài lòng trừng mắt nhìn Duẫn Ngọc Hân trách cứ: "Ngọc Hân! Bác vẫn nhắc nhở cháu phải tu dưỡng, rèn luyện hàng ngày, cháu đem lời của bác vào tai này ra tai kia sao? Chỉ là loại phụ nữ khóc lóc om sòm này sao?"

"Bác gái…" Duẫn Ngọc Hân tủi thân mà hô một tiếng, rèn luyện hàng ngày, rèn luyện hàng ngày! Cô ta sắp bị những thứ này kiềm chế muốn chết!

"Đây rốt cuộc là chuyện gì xảy ra?!" Tiêu phu nhân chuyển hướng Lâm Tử Hàn.

Lâm Tử Hàn không sợ hãi chút nào mà nghênh đón tầm mắt của Tiêu phu nhân, lớn tiếng nói: "Giám đốc Duẫn không biết pha sữa là phải dùng nước sôi, tôi chẳng qua là hảo tâm nhắc nhở cô ta mà thôi, cô ta…!"

"Cho nên đánh nhau?" Tiêu phu nhân thét chói tai cắt ngang cô: "Cô tính là thân phận gì?! Dựa vào cái gì đánh nó?"

"Tôi lo lắng Tiểu Thư Tuyết uống vào sẽ đau bụng, có cái gì không đúng? Chúng ta có thể tìm đại thiếu gia phân xử! Duẫn Ngọc Hân, cô dám đi cùng tôi không?"

"Cô!" Duẫn Ngọc Hân tức giận trừng mắt nhìn cô, tốt! Cô ta dám uy hiếp mình? "Cô đương nhiên hy vọng tìm Ký Phàm tới phân xử, bởi vì cô biết rất rõ ràng anh ấy sẽ che chở cô. Lâm Tử Hàn, cô dùng một chiêu nhỏ này tới uy hiếp tôi, ép tôi đi đến đường cùng, ngay cả chết còn không sợ, thì sợ gì?"

Lâm Tử Hàn nhìn biểu tình quyết liệt của cô ta, trong lòng vẫn còn một chút cố kỵ nho nhỏ, phụ nữ khi phát điên xác thực rất đáng sợ, cô thực sự phải cẩn thận mới được.

Nhưng mà, cô làm sao mới có thể tránh cho cô ta gây thương tổn cho Tiểu Thư Tuyết? Ỷ vào Tiêu phu nhân cưng chiều, cô ta có thể biếnTiêu gia như nhà mình đi qua đi lại, làm cái gì cũng không có chỗ nào cố kỵ!

"Chỉ cần cô không làm ra chuyện thương tổn Tiểu Thư Tuyết, Tiêu Ký Phàm sẽ là của cô" Lâm Tử Hàn yếu ớt nói hết, xoay người đi ra ngoài, người phụ nữ không có tố chất như cô ta cô nên tránh xa một chút!