Chương 652
“Vậy nếu có một ngày, muốn con đến ở cùng với chú ấy, sống cùng nhau, con có đồng ý không?” Giang Ninh Phiến hỏi.
“Mẹ cũng đi à?”
“…”
Giọng nói của Giang Ninh Phiến nghẹn lại, không trả lời được.
“Bà ngoại cũng đi ạ?” Hạng Diêu Linh lại hỏi.
“…”
“Ba An cũng đi ạ?” Hạng Diêu Linh hỏi lại, vẻ mặt ngây thơ, tay nhỏ sờ lên mái tóc của mình: “Anh… À chú ấy biết tết bím tóc, thật là giỏi.”
Giang Ninh Phiến nhìn con gái của mình, duỗi tay xoa lên đầu cô bé: “Thôi, muộn lắm rồi, ngủ đi, cục cưng của mẹ.”
“Vâng ạ.”
Hạng Diêu Linh gật đầu, bò đến chỗ nằm ngủ kia của mình, nhắm mắt lại, mấy giây sau, cô bé mở to mắt mà bật cười ha ha ha, vươn tay nhỏ với cô: “Ôm ngủ, ôm ngủ, mẹ.”
“Được rồi.”
Giang Ninh Phiến ôm con gái vào trong lòng, nhẹ nhàng vỗ lưng con bé, dỗ con bé đi vào giấc ngủ.
Nếu có một ngày, Hạng Diêu Linh đi thật, cô không biết mình sẽ phải làm quen như thế nào, chấp nhận như thế nào nữa…
…
Hôm sau.
Hạng Diêu Linh đã thức dậy từ sớm.
Giang Ninh Phiến rửa mặt cho cô bé xong, tết hai bím tóc xinh đẹp, Hạng Diêu Linh nhảy nhót đi ra ngoài, lớn tiếng gọi: “Bà ngoại, bà ngoại, dậy thôi!”
“Đừng quấy rầy bà ngoại, để bà ngủ thêm một lát, mẹ đi làm bữa sáng.”
Giang Ninh Phiến nói với con gái, sau đó đi về phía phòng bếp.
Vừa đập được một quả trứng, Hạng Diêu Linh đã đi tới, trên khuôn mặt nhỏ nhắn ngập tràn vẻ lo lắng: “Mẹ, bà ngoại mất rồi, mất thật rồi!”
“Mất rồi?”
Giang Ninh Phiến ngạc nhiên, muốn bảo cô bé đừng nói lung tung.
Hạng Diêu Linh bước tới túm lấy quần ngủ có đường kẻ màu hồng của cô rồi kéo ra bên ngoài, Giang Ninh Phiến đành phải đi theo.
Thấy cửa phòng ngủ của Hạ Tư Duệ bị đẩy ra một chút, cô đi vào, người ngây ra, chỉ thấy chăn gối ở trên giường được xếp gọn gàng, dấu vết như thể tối hôm qua không hề có ai ngủ.
Giang Ninh Phiến nhìn sững sờ, đang muốn gọi điện thoại thì phát hiện trên tủ đầu giường có đặt một tờ giấy.
Cô cầm lên, là thư mà Hạ Tư Duệ để lại…
[Cô nhóc:
Mẹ về Cảng Biển đây.