Vẫn là khung cảnh cũ, ánh đèn mờ ảo với đủ loại màu sắc chớp nhoáng không theo quy luật, tiếng nhạc đinh tai nhức óc mang thiên hướng nổi loạn, Mộng Ảo vẫn luôn là sự lựa chọn hàng đầu cho giới ăn chơi phú gia.
Thời điểm hiện tại dù đã sắp tới nửa đêm, nhưng tại nơi này vẫn còn rất sớm, khoảng thời gian sôi động nhất tại Mộng Ảo là từ một giờ sáng cho đến lúc bình minh ló rạng.
Bóng dáng cao lớn của Wiliam Franky dừng lại tại cửa ra vào, đôi ưng mâu sắc bén quét một lượt xung quanh sảnh tầng một rồi dừng lại tại một góc quầy vô cùng nhộn nhịp, hắn chẳng khó để tìm được bóng dáng người mà hắn đang tìm kiếm, phong cách ăn mặc mát mẻ, lớp trang điệm đậm mang phong cách nổi loạn khiến Triệu Y Vân giờ đây chẳng khác nào những cô gái đang tuổi trưởng thành muốn trải nghiệm những thứ mới mẻ.
Nhìn một màn này đầu Wiliam Franky thực sự hỏa bốc lên đầu, bởi lẽ không chỉ vì phong cách ăn mặc của Triệu Y Vân, mà còn là vì những con người đang vây quanh cô. Khi nghe cô đi chơi cùng đàn ông, hắn đã đủ tức giận rồi, thế nhưng những gì mà hắn đang chứng kiến thì nằm ngoài sức tưởng tượng của hắn.
Vì sao ư? Bởi vì vây quanh cô không phải một hay hai tên đàn ông, mà là một đám đàn ông, hơn nữa nhìn qua thôi hắn cũng đủ biết những tên đàn ông đó đều là người đồng tính, nhưng cho dù là như vậy thì bọn chúng vẫn là giống đực, hắn không thể để cô tiếp tục tiếp xúc gần với những tên đó như vậy được. Nhìn mà xem, bàn tay của những tên đó còn dám chạm vào eo, vào má, thậm chí là phần đùi trắng mịn đang lộ ra ngoài của cô,nhìn xem nhìn xem, bọn chúng còn thơm má cô.
“Đáng chết!!!”, nghiến răng gằn một tiếng với tone giọng chẳng thể trầm hơn sau đó Wiliam Franky liền lạnh lùng đi đến chỗ Triệu Y Vân, cả đoạn đường ánh mắt chết chóc của hắn không rời khỏi cô dù chỉ một giây.
Còn phía bên này, Triệu Y Vân vì đến đây với tâm thế giải tỏa sự khó chịu trong lòng nên đã gần như buông thả bản thân, vì sao cô lại chọn một đám đàn ông đồng tính ư? Người trong giới đâu ai biết được những người đang ngồi với cô tại đây, đều là những tinh anh trong số những tinh anh trong sở nghiên cứu của cô đâu chứ?
“Này Mike, cậu thử nói xem… đàn ông tại sao lại đáng ghét đến như vậy cơ chứ? Đã hứa nhưng chẳng bao giờ thực hiện được, toàn là dối trá!!!”
Triệu Y Vân lúc này đã ngả say nên giọng nói đã không còn tỉnh táo, đầu cô gục vào vai của Mike, bàn tay thì không ngừng nắm cổ áo hắn lắc lắc. Mike bị cô lắc một hồi cũng muốn váng cả đầu óc. Bàn tay chắc khỏe nhanh chóng nắm lấy cổ tay cô ngăn lại hành động giết người dán tiếp này của cô, giọng nói yểu điệu vang lên:
“Bà cố của tôi ơi, cô đang nói đùa có đúng hay không? Vân Vân nhà chúng ta mà cũng có ngày vì đàn ông mà tìm đến rượu giải sầu ư? Thật hoàng đường!!!”
“Hoang đường… hoang đường con khỉ đột!!!”, Triệu Y Vân trong cơn choáng váng cất giọng lèm bèm.
Nghe cô nói vậy cả đám ngồi xung quanh liền bật cười ha hả, nhìn cô như vậy Mike liền vui vẻ đáp:
“Buồn gì chứ? Là tên nào dám làm cô buồn? Cho hắn một mũi Tiêu Tán chẳng phải đã xong rồi sao? Làm bộ mặt sầu não ở đây thật chẳng giống cô xíu nào cả đâu tiểu cô nương ơi!!!”
“Hừ!!! Nếu làm được như vậy thì tôi đã làm từ lâu rồi còn cần cậu chỉ sao? Là Wiliam, Wiliam Franky đó, cậu thử xem tôi có thể làm được gì?”
“Không làm được? Wiliam Franky? Nếu cô không làm được thì để tôi!!! Tôi không quan tâm hắn là ai, miễn sao hễ chọc giận tôi, hay làm tôi không không vừa mắt, tôi sẽ cho hắn không còn thở để mà đứng trước mặt tôi nữa!!! Nói đi, thông tin cụ thể của hắn, tôi sẽ thay cô giải quyết, rốt cuộc thì hắn là ai mà lại khiến một người vô tâm vô phế như cô phải chịu tủi hờn vậy hả?”, Mike vẫn vừa nhìn Triệu Y Vân vừa cười tám chuyện với cô.
“Là tôi!!!”
Một giọng nam không chút nhiệt độ vang lên từ phía sau khiến cả đám người chợt im lặng, Mike là người quay đầu lại cuối cùng vì vướng bận một con sam là Triệu Y Vân đang bám víu lên người. Nhìn từ trên xuống dưới Wiliam Franky một lượt thầm đánh giá, sau đó Mike liền dựa Triệu Y Vân vào thành ghế phía sau, đứng đối diện với hắn.
“Anh là Wiliam Franky?”
Wiliam Franky không lên tiếng phản đối thay cho câu trả lời, nhưng hắn cũng khá ngạc nhiên khi Mike không hề biết hắn là ai, chăng lẽ chức danh kẻ đứng đầu giới Mafia Mỹ không khiến anh ta cung kính hay kiêng dè?
Không riêng gì Mike, mà ngay cả những người đang có mặt tại đây đều không hề biết thân phận của Wiliam Franky là bởi vì những người như bọn họ không quan tâm đến cái gì là hắc bang, cái gì là Mafia, có thể nói họ là những con người sống không tuân theo bất cứ nguyên tắc và cũng không sợ bất cứ người nào. Những kẻ khiến bọn họ không thuận mắt đều sẽ có một kết cục là chấm dứt mạng sống, ví dụ điển hình cho sự ngông cuồng ấy chính là vụ ám sát bộ trưởng bộ ngoại giao nước M, kẻ gây nên án mạng đó chính là Mike, hơn nữa cách ra tay của hắn cũng vô cùng độc ác, khiến cho bộ trưởng bộ ngoại giao đến cả tro cốt cũng không còn để mai táng. Chính vì lẽ đó mà đứng trước Wiliam Franky, Mike mới không hề tỏ ra lép vế hay sợ hãi con người này, giọng nói từ tính vang lên:
“Qua lời nói của Tiểu Vân Vân, có vẻ như anh là người có bối cảnh không hề tầm thường…”
Wiliam Franky vẫn im lặng chờ câu nói còn lại của Mike, nhưng ánh mắt thì lại ghim chặt lên thân ảnh đang nằm trên ghế ngủ không biết trời đất kia.
“Nhưng cho dù anh có thân phận như thế nào đi chăng nữa, việc anh khiến Tiểu Vân Vân thành ra bộ dạng như vậy, thật không đáng mặt đàn ông một chút nào, chúng tôi và Vân không được coi là quá thân thiết, nhưng cũng không phải người ngoài. Cho nên, kẻ nào dám làm cô ấy tổn thương, chúng tôi sẽ không bỏ qua…”