“Tôi là hôn phu của cô ấy!”, một câu nói tuy đơn giản nhưng lại khiến Mike đang thao thao bất tuyệt phải im bặt, thông này quá đỗi bất ngờ đối với bọn họ, Vân có hôn phu từ khi nào mà bọn họ lại không biết?
Sau câu nói ấy, Wiliam Franky liền lướt qua người Mike đến chỗ của Triệu Y Vân, hắn quả thấy chuyện này thật nực cười, một tên nam chẳng ra nam, nữ chẳng ra nữ lại ở đây dạy hắn cách để làm một người đàn ông?
Nhìn Triệu Y Vân đang nằm ngủ say sưa, Wiliam Franky thật muốn lay cô tỉnh để hỏi tội mà, dám cả gan trốn hắn đi phóng túng bản thân, cô chán sống rồi sao?
Nghĩ là như vậy nhưng cuối cùng Wiliam Franky vẫn phải nhịn xuống cơn giận rồi cúi người bế xốc cô lên, thấy vậy Mike muốn tiến đến ngăn cản nhưng lại bắt gặt ánh mắt cảnh cáo của Wiliam Franky thì lại bất giác đưa tay lên gãi gãi mũi rồi nhường đường cho hắn đi, không phải do anh sợ hắn, mà là vì dù sao người ta cũng là vị hôn phu của Vân, hơn nữa chính miệng Vân cũng đã nhắc đến tên hắn trong vô thức, cho nên anh tốt nhất là không nên xen vào chuyện gia đình nhà người ta thì hơn. Nghĩ như vậy Mike liền nhìn bóng lưng vững trãi của Wiliam Franky một lần nữa rồi thở dài một tiếng, sau đó lại trở lại với cuộc vui còn dang dở.
Sau khi đặt Triệu Y Vân nằm trong ghế lái phụ, điều chỉnh góc độ ghế sao cho cô thoải mái nhất rồi Wiliam Franky liền vòng qua ghế lái, chốt toàn bộ cửa ô tô, ánh mắt rực lửa của hắn nhìn chằm chằm vào gương mặt đang vô tư ngủ kia, nhìn tiếp xuống cánh môi nhỏ nhắn đang hơi chu lên, hắn thật muốn cắn một ngụm lên đó cho bõ ghét mà, nhìn tiếp xuống phía dưới, chiếc áo croptop cổ vuông khoét sâu, quần đùi jean xén cao tua rua, cặp đùi thon gọn ửng đỏ do tác dụng của rượu. Bụi bặm, phóng khoáng nhưng lại thanh cao khó gần, một tổ hợp khiến không thằng đàn ông nào có thể vượt qua được cám dỗ trí mạng này.
Nghĩ đến đây cả cơ thể Wiliam Franky bắt đầu nóng lên, điều hòa trong xe chẳng làm hắn thấy dễ chịu được bao nhiêu, ý nghĩ muốn chiếm đoạt cô đang thôi thúc hắn vô cùng mãnh liệt, nhưng hắn biết bản thân không được phép đi quá giới hạn, nếu không mọi công sức của hắn đều sẽ bị đổ bể.
Đột nhiên Triệu Y Vân đang trong cơn mộng mị bỗng động đậy cơ thể rồi xoay người quay lưng về phía Wiliam Franky, chỉ với động tác nhỏ này, chiếc quần jean rộng ngắn cũn cỡn lại bị cộn lên trên một khoảng làm lộ ra đường rãnh mông căng tròn, một màn này giống như chất kích thích cực mạnh khiến Wiliam Franky bắt đầu có phản ứng.
Đôi cánh tay rắn chắc vươn tới nhấc cả cơ thể Triệu Y Vân lên rồi đặt cô ngồi đối diện trên đùi hắn, điều chỉnh ghế tựa ngả về phía sau, Wiliam Franky nâng đôi chân thon dài của cô quấn chặt quanh hông, hai cánh tay như hai gọng kìm khóa chặt thân hình mảnh mai của cô vào lòng, đôi môi bạc mỏng kìm lòng không đậu dán chặt lên cần cổ cô tham lam gặm cắn, bàn tay hắn cũng không an phận mà rời xuống phía dưới ôm chọn lấy cặp đào kia mà xoa nắn đủ kiểu, bàn tay còn lại thì giữ chặt lấy gáy Triệu Y Vân ngăn không cho cô gục xuống.
Cảm thấy như vậy là chưa đủ, đôi môi hắn vừa gặm cắn vừa di chuyển lên phía trên bắt lấy cánh môi anh đào kia, giờ phút này cái gì mà lý trí, cái gì mà giới hạn đều bị hắn ném vào thùng rác, bản năng ham muốn cô từ sâu bên trong tâm trí lẫn thể xác đang gào thét thúc giục hắn phải có những hành động cụ thể để thỏa mãn niềm khát khao này.
Vừa tận hưởng vị ngọt đôi môi kia, bàn tay đang ở đặt ở mông Triệu Y Vân liền từ từ di chuyển lên trên, những ngón tay dài lộ rõ các khớp xương và đường gân chằng chịt nhẹ nhàng luồn vào vạt áo cô, nơi đồi núi cao vút của Triệu Y Vân cũng bị hắn giày vò không ít, không khí trong xe ngày một tăng cao, những tiếng động mờ ám mỗi khi hắn để lại dâu đỏ trên người cô lúc lớn lúc nhỏ như bản giao hưởng kích thích hắn.
Thế nhưng ngay tại thời điểm mấu chốt, khi mà cuộc yêu đang chuẩn bị đến cao trào, Triệu Y Vân đột nhiên có chút dãy dụa kháng cự, cánh tay vô lực chống lên ngực Wiliam Franky rồi vỗ vỗ nhẹ. Đang chìm đắm trong mật ngọt, Wiliam Franky thật khó hiểu với hành động này của cô, rốt cuộc thì cô đang muốn điều gì?
Ngay khi hắn còn đang hoang mang, thì hành động tiếp theo của Triệu Y Vân tựa như một gáo nước lạnh dập tắt ngọn lửa đang bùng lên trong cơ thể hắn.
“Ọe…”
Một mảng áo sơ mi trước ngực Wiliam Franky bị Triệu Y Vân làm ướt, nhìn đống bầy nhầy trước ngực, gương mặt anh tuấn kia liền đen lại, nhưng cũng vì điều đó hắn mới biết được cô nhóc này chưa ăn gì mà đã đi uống rượu, bởi thứ mà cô nôn ra chỉ toàn là nước.
Thở dài một tiếng rồi nhin xuống ham muốn, Wiliam Franky thẳng tay giật tung chiếc áo sơ mi rồi nén ra ghế sau, lúc này nửa thân trên hắn để trần, còn Triệu Y Vân sau khi nôn ra có vẻ dễ chịu hơn nên lại tiếp tục tựa vào vai hắn ngủ một cách ngon lành, thỉnh thoảng con cọ cọ xoay tới xoay lui tìm tư thế thoải mái nhất. Hiển nhiên hành động này của cô tuy nhỏ nhưng lại có lực sát thương vô cùng lớn đối với Wiliam Franky, hắn liền há miệng cắn một miếng lên má Triệu Y Vân rồi bắt đầu nổ máy.