Cô Vợ Mù: Ly Hôn, Anh Không Đồng Ý

Chương 305



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Chương 305: Đuổi ra khỏi nhà

Bạch Hoài An không đồng ý, lắc đầu một cái: “Không thể qua loa như thế được, bệnh của anh đã tốt lên rất nhiều rồi, vậy mà hôm nay lại mất ngủ, đây không phải chuyện tốt, sau này vẫn phải chăm sóc cẩn thận, về sau đêm nào em cũng xoa bóp cho anh, nếu như anh không thoải mái thì nói ngay cho em biết”

Hoắc Tùng Quân nhắm mắt lại, cảm nhận lực tay của Bạch Hoài An, cảm xúc dâng trào, không biết nói ra thế nào, chỉ cảm thấy anh có thể ở cùng cô thế này thật tốt.

Qua một lúc lâu, anh nắm lấy tay Bạch Hoài An, hơi dùng sức, ôm cô vào lòng, vỗ lưng cô, nói nhỏ: “Anh thấy ổn lắm rồi, em cũng không ngủ suốt cả một buổi tối, ngủ bù với anh đi”

Bạch Hoài An nằm nhoài lên ngực anh, được anh vỗ lưng, một lát sau đã ngủ mất rồi.

Hoắc Tùng Quân thấy cô nhắm mắt lại, hô hấp đều đều, trìu mến hôn lên khóe mắt cô một cái, ôm cô vào lòng rồi nhắm mắt lại theo cô.

Phương Ly lê lết tấm thân mệt mỏi, cáu kỉnh về nhà.

Cô ta vừa bước vào cửa, cứ tưởng bố mẹ ngủ rồi, cuối cùng lại thấy đèn phòng khách vẫn sáng trưng, bố mẹ cô ta và cả em trai cô ta đều đang ngồi ở phòng khách, nhìn chằm chằm về phía cửa với ánh mắt lạnh như băng.

Điều khiến cô ta ngạc nhiên nhất là trước cửa có hai vali hành lý.

“Bố mẹ, thế này là sao?”

Cô ta vô cùng hoang mang, cảm giác có gì đó đã thoát ra khỏi tầm kiểm soát của mình, nhịp tim tăng lên không ít.

“Phương Ly, đó đều là đồ của con, mẹ con thu dọn đồ đạc cho con hết rồi đó, xách đồ rời khỏi nhà họ Phương đi, từ nay về sau, chúng ta không có đứa con gái là con nữa”

“Gì cơ!” Phương Ly ngây người, hoảng hốt hét lên, trợn mắt nhìn hai người: “Bố mẹ, hai người, hai người có ý gì, cái gì mà không có đứa con gái là con chứ, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.”

Phương Ly còn chưa nói xong thì đã bị bố Phương ngắt lời, gương mặt ông ta vừa nghiêm túc, vừa tức giận, chỉ tiếc mài sắt không thành kim: “Con còn dám hỏi bố mẹ đã xảy ra chuyện gì sao, tự con làm mà trong lòng con không rõ à? Ông chủ trước kia của con gọi điện thoại về nhà, hỏi tội chúng ta. Nửa đêm nửa hôm, bố ra nhận điện thoại lại nhận được một trận chất vấn, con làm mất hết mặt mũi nhà này Bố Phương dạy học nhiều năm vậy rồi, đi đến đâu cũng được người ta kính trọng, đây là lần đầu tiên rơi vào tình huống này, bị người ta nói cho á khẩu không trả lời được, còn không phản bác lại được câu nào, chỉ có thể im lặng hứng chịu.

“Con là một cô gái đàng hoàng, học ở đâu cái kiểu mánh khóe thấp hèn như vậy hả, bố mẹ không dạy con mấy thứ đó, con, con đúng là..” Mắt mẹ Phương ửng đỏ, chỉ tay về phía cô ta, ngón tay run rẩy không nói hết câu.

Phương Ly là con gái lớn, bề ngoài xinh đẹp, cũng thông minh, hai người họ vô cùng nuông chiều cô ta, dường như cô ta muốn gì là được đấy, ngay cả con trai cũng xếp sau. Nhọc nhằn vất vả nuôi cô ta lớn, thỏa mãn tất cả yêu cầu của cô ta, cũng kỳ vọng về cô ta rất nhiều.

Cho dù trước kia cô ta bị công ty sa thải, phải vào trại tạm giam, hai người họ cũng chỉ nghĩ cô ta nhất thời hồ đồ, sau khi dạy dỗ cô ta một trận thì vẫn quan tâm cô ta như cũ.

Lúc Phương Ly ở nhà, hai người họ nói chuyện cũng phải cẩn thận từng chút một, sợ cô ta đau lòng, ngay cả chuyện nhà cũng không để cô ta chạm tay vào chút xíu nào, họ phục vụ cô ta như hầu tổ tông vậy.

Vốn dĩ họ nghĩ rằng con gái nghỉ ngơi một thời gian thì sẽ nghĩ thông suốt, không ngờ cô ta lại càng làm mọi chuyện nghiêm trọng hơn, làm mấy chuyện không thể diễn tả ra được.

Trước thì theo dõi ông chủ, gọi điện quấy rầy, còn muốn cạy khóa vào nhà người ta, hơn nữa, còn bỏ thuốc vào rượu của người ta ở quán bar.

Lúc bố mẹ Phương Ly nhận điện thoại, hoàn toàn không dám tin những chuyện này do Phương Ly làm, cũng cực kỳ.

thất vọng về cô ta, hận bản thân trước kia không dạy con gái cho tốt.

“Chính vì thế, chỉ vì một cuộc điện thoại mà bố mẹ không nhận đứa con gái này sao?” Phương Ly cười lạnh hỏi. “Trước kia, bố mẹ còn nói con là người bố mẹ thương yêu nhất, bây giờ lại chê trách con làm bố mẹ mất mặt, muốn đuổi con ra khỏi nhà sao? Con biết ngay mà, bố mẹ không hề yêu con: Cô ta nói xong thì nhìn về phía em trai mình.

Cậu bé còn nhỏ, bị cô ta nhìn thế thì sợ sệt co rúm lại, núp sau lưng bố mẹ.

Cậu bé và người chị này chưa từng gần gũi nhau lúc nào, cậu bé biết chị không thích mình, cô ta cảm thấy cậu bé sinh ra tranh giành sự yêu thương của bố mẹ, nhưng rõ ràng bố mẹ yêu cô ta nhất, và cũng chính cô ta khiến bố mẹ thất vọng hết lần này đến lần khác.

Cậu bé vừa ấm ức vừa sợ hãi, cúi đầu không nói gì.

Bố Phương và mẹ Phương thấy cô ta nhìn em trai mình với ánh mắt tràn ngập hận thù như thế thì càng cảm thấy Phương Ly ngu xuẩn mất khôn, che cho con trai phía sau, càng ghét bỏ Phương Ly hơn.

“Nhà họ Phương chúng ta luôn có nề nếp trong sạch, không thể bị con phá hoại như thế được, trợ lý của ông chủ ở công ty trước kia của con đã nói hết trong điện thoại rồi, bọn họ sẽ truy cứu chuyện này tới cùng, nếu như bố mẹ mà bao che cho con thì không chỉ con mà ngay cả bố, mẹ và em trai con đều không dễ sống”

Bọn họ không thể dùng tương lai của cả nhà để đổi lấy một đứa con gái không dạy dỗ nổi, còn khiến người ta thất vọng nhiều lần như thế được.

Phương Ly nghe bọn họ nói thế thì xì một tiếng khinh bỉ: “Bố mẹ đã không muốn đứa con gái này thì con cũng không muốn người bố, người mẹ đối xử bất công như hai người, bây giờ con rời khỏi đây ngay lập tức, hai người cứ che chở cho đứa con trai đó của hai người cẩn thận đi, sau này có chuyện gì thì đừng tới tìm con, cũng đừng hối hận”

Vốn dĩ mẹ Phương không nỡ bỏ cô ta, nhưng nghe xong lời này thì lòng bà ta đã nguội lạnh.

Bao nhiêu năm qua, bọn họ chưa đủ tốt với Phương Ly sao? Tất cả mọi thứ tốt nhất trong nhà đều cho một mình cô ta dùng, chỉ cần là người quen của bọn họ thì đều biết bọn họ yêu thương đứa con gái này nhất trong hai đứa.

Đứa con gái mà bọn họ nuôi nấng, cưng chiều bao nhiêu năm như thế lại biến thành đứa lòng lang dạ sói.

“Con cút đi, lập tức cút khỏi nhà họ Phương” Bố Phương chỉ vào cửa, tức giận quát lên.

Mẹ Phương lạnh lùng, vẻ mặt không cảm xúc: “Tất cả tiền trước đây do con kiếm được đều ở trong tay con rồi đó, bố mẹ nuôi con nhiều năm như vậy, chẳng hi vọng sau này con có thể hiếu kính bố mẹ, sau này có gặp lại thì làm như không quen biết đi”

Phương Ly nghe vậy thì hít sâu một hơi rồi kéo hai vali hành lý đi khỏi.

Cô ta vừa ra ngoài thì cửa lớn đóng sâm lại, trong nhà hoàn toàn yên tĩnh.

Phương Ly quay đầu lại liếc một cái, nỗi tức giận và u oán trong mắt ngày càng nồng đậm.

Cô ta mím môi, quật cường kéo hành lý đi.

Sau khi đi xuống lầu, cô ta đứng ngây người ở cửa, cô ta không biết nên đi đâu.

Trước kia, cho dù đi công tác thì cô ta cũng ở nhà, cái gì cũng được bố mẹ giúp, hoàn toàn không cần lo về việc này.

Cô ta không đưa tiền lương cho bố mẹ, nhưng đều bị cô ta tiêu hết rồi, nói cách khác, ngoài trừ chút tiền lẻ còn dư thì cô ta không còn chút tiền tiết kiệm nào, ngay cả tiền thuê một căn phòng khá ổn một chút cũng không đủ.

Phương Ly nghĩ vậy thì sắc vô cùng tệ, nhất thời, cô ta không biết phải làm gì.

Từ trước đến giờ, cô ta chưa từng rơi vào hoàn cảnh nhếch nhác thế này, cũng chưa từng sầu não về chuyện tiền bạc. Cô ta ngẩng đầu lên nhìn về phía cửa nhà, hơi do dự, có nên quay lại nhận sai không đây.

Nhưng vừa nấy thái độ của bố mẹ quá vô tình, trong lòng cô ta cũng không chắc chăn liệu cô ta nhận sai thì bọn họ có thể tha thứ cho cô ta như trước đây không.

Phương Ly cũng không hạ mình xuống được, cô ta suy nghĩ một lúc, rồi kéo vali đi.

Nhưng chưa ra khỏi khu chung cư, cô ta đã bị ai đó chặn lại, là cảnh sát, bọn họ liếc nhìn tấm ảnh của Phương Ly trên tay, so sánh thấy đúng người rồi thì nghiêm túc nói: “Phương Ly, có người tố cáo cô là kẻ khả nghi cưỡng dâm, mời cô đi với chúng tôi một chuyến tiếp nhận điều tra”

Phương Ly ngây ngốc, cô ta không ngờ Trần Thanh Minh uy hiếp bố mẹ cô ta đuổi cô ta ra khỏi nhà, lại còn báo cảnh sát nữa.

Chuyện thế này cho dù nói ra thì cũng khó mà mở miệng được, anh ta là đàn ông đàn ang mà lại đi báo cảnh sát.

“Tôi, có phải các anh nhầm lẫn gì rồi không, tôi là một cô gái, sao mà, sao có thể…”

Cô ta không nói ra hai chữ phía sau được.

Cảnh sát nhìn cô ta với khuôn mặt không cảm xúc: “Thời đại này nam nữ bình đẳng, đàn ông bỏ thuốc phụ nữ là nghi ngờ cưỡng dâm, ngược lại, phụ nữ bỏ thuốc đàn ông là có ý đồ xấu, cũng coi là nghi ngờ cưỡng dâm, chuyện này cần gì phải phân nam nữ chứ”

Bên cạnh có người dậy sớm đi tập thể dục, đều ở chung một khu chung cư với nhau, qua nhiều năm, có rất nhiều người biết Phương Ly. Họ thấy cô ta bị hai cảnh sát ngăn lại thì không nhịn được sự đam mê hóng hớt trong lòng nên vây lại xem.

Phương Ly đỏ mặt hổ thẹn, cực kỳ xấu hổ: “Tôi không làm, tôi không làm chuyện đó”

Đã qua mấy tiếng đồng hồ rồi, e rằng chẳng còn chứng cứ gì nữa, chỉ có lời nói một phía của Trần Thanh Minh, chỉ cần cô ra không nhận thì không ai bắt giữ cô ta được.

“Vậy cô vẫn phải đi theo chúng tôi về tiếp nhận điều tra”

Ngày nào mấy người này cũng tụ tập lại nói này nói kia, dèm pha linh tinh, nếu như làm lớn chuyện này lên thì có khả năng cô ta thực sự không bao giờ trở về nhà được nữa.

Phương Ly vội vã dùng quần áo che mặt mũi lại, do dự một lúc lâu rồi mới quyết định đi theo cảnh sát.