Cô Vợ Mù: Ly Hôn, Anh Không Đồng Ý

Chương 340



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Chương 340

 

Mẹ Hoắc làm việc hết sức nhanh gọn lẹ, hai người họ chưa kịp phản ứng lại thì bà ấy đã đóng cửa rồi.

 

Bà ấy ôm theo đống quần áo bước vào trong phòng tắm.

 

Hoắc Tùng Quân kéo Bạch Hoài An đang ngơ ngác đi vào trong phòng.

 

Lần trước Bạch Hoài An chỉ kịp xem lướt qua một chút, lân này thì có thể tỉ mỉ xem xét căn phòng của Hoắc Tùng Quân rồi.

 

Căn phòng của anh rất lớn, so với phòng ngủ bây giờ của họ ở nhà họ Bạch thì còn lớn hơn gấp hai lần, bởi vì đồ đạc ít nên trông căn phòng đặc biệt thoáng đãng.

 

Các sắp xếp đồ đạc trong phòng rất rộng rãi, cho dù Hoắc Tùng Quân không mấy mặn mà với việc quay về nhà ở nhưng căn phòng vẫn được dọn dẹp đến mức một hạt bụi cũng không còn.

 

“Thì ra đây chính là phòng của con trai sao”

 

Bạch Hoài An cảm thán nhìn những vật trang trí đại diện cho tuổi thanh xuân của Hoắc Tùng Quân, đặc biệt là cả một bức tường toàn là cúp khiến người ta hết sức kinh ngạc.

 

Cô tiến lên nhìn những dòng chữ trên những chiếc cúp, đủ các thể loại thi đấu gì cũng có.

 

Hoắc Tùng Quân lấy quần áo sạch sẽ đến thì nhìn thấy cô đang cầm cúp của mình lên quan sát mà trong lòng đột nhiên dâng lên chút cảm giác xấu hổ kỳ lạ, hai tai đỏ ửng và nhanh chóng nhét quần áo vào tay cô.

 

“Đây là quần áo mẹ anh mới cho người mang đến đấy, em mau đi tắm đi”

 

Nói rồi anh dùng cơ thể che chẩn lại tầm nhìn của cô.

 

Bạch Hoài An khẽ nở nụ cười nhìn bộ dạng xấu hổ của anh và châm biếm nói: “Quán quân cuộc thi bơi lội dành cho thanh thiếu niên ở thành phố An Lạc, chà, không ngờ Tùng Quân nhà chúng ta lại là thiếu niên tài đức song toàn đấy”

 

Bên cạnh cúp còn đặt tấm hình anh đang mặc quần bơi và nở nụ cười hết sức rạng rỡ.

 

Cơ thể săn chắc tràn đầy sức sống của tuổi thanh thiếu niên, không ai có thể ngớ được sau này Hoắc Tùng Quân trưởng thành lại biến thành một con người lạnh lùng như thế.

 

Hoắc Tùng Quân chạm ánh mắt với cô, anh cảm thấy cơ thể mình từ trong ra ngoài đều bị cô nhìn thấy hết rồi nên mím chặt môi kéo tay cô đi về phía phòng tắm.

 

“Đừng mò mãm nữa, trên người nhiều mồ hôi như thế kẻo bị cảm lạnh đấy”

 

Bạch Hoài An lẩm bẩm nói: “Bây giờ cũng đã là mùa hè rồi thì sao có thể cảm lạnh chứ, anh đừng đứng gần em như thế kẻo dính phải mồ hôi trên người.

 

Hoắc Tùng Quân tiến sát lỗ tai cô và cười nhẹ: “Thế lại vừa hay chúng ta có thể cùng nhau tắm chung”

 

“Anh nói thật sao?” Bạch Hoài An đột nhiên trở nên chột đạ.

 

Hoắc Tùng Quân giơ giơ cánh tay của mình lên: “Mấy ngày trước đó anh tắm rửa rất qua loa, bây giờ vết thương có thể đụng nước rồi nên có thể sảng khoái tắm rửa một lần rồi, thời cơ đúng lắm”

 

Anh vừa nói xong bèn ôm chầm lấy Bạch Hoài An đi về phía phòng tắm.

 

Hai người trò chuyện rôm rả và tắm rửa một cách nghiêm †úc, trong trong ngoài ngoài đều tắm rửa thật sạch sẽ.

 

Lúc đi ra ngoài thì chân Bạch Hoài An đã run lên hết rồi, đầu óc ướt nhẹp, trên khuôn mặt không biết tại sao lại nóng bừng hết cả lên, hay là do xấu hổ nên đỏ ửng cả mặt.

 

Bạch Hoài An bế cô đi ra ngoài, trên khuôn mặt tràn đầy vẻ thư giãn và tỉnh táo.

 

Bạch Hoài An vùi mặt vào ngực anh, ngón tay véo lên cánh tay anh một cái.

 

Nào ngờ do cơ bắp anh quá săn chắc nên không những anh không đau mà ngược lại còn khiến đầu ngón tay mình đỏ ửng lên cả một mảng.

 

“Hít”

 

Cô hít một hơi thật sâu, Hoắc Tùng Quân đặt cô nằm lên giường, một tay dùng khăn mặt lau tóc cho cô, tay còn lại dùng ngón tay trắng trẻo thon dài đặt bên cạnh khóe môi và hôn nhẹ cô một cái.

 

“Còn đau không?”

 

 

Bạch Hoài An đỏ hết cả hai tai, dường như nhìn thấy cả máu luôn rồi.

 

“Tóc anh vẫn còn ướt nhẹp kìa, làm ướt hết cả áo em rồi”

 

Ngón tay cô chỉ chỉ về phía đầu cô, cô muốn đẩy anh ra nhưng lại bị Hoắc Tùng Quân giữ chặt lại.