Cô Vợ Mù: Ly Hôn, Anh Không Đồng Ý

Chương 341



Chương 341

 

Mò mẫm một lúc Hoắc Tùng Quân mới dứng dậy trong sự tiếc nuối, hai người thổi khô đầu tóc mới cho cô bước ra khỏi phòng ngủ.

 

Bạch Hoài An vừa bước ra đã nhìn thấy mẹ Hoắc đứng ở cửa phòng mình và mỉm cười nhìn cô, sau đó đưa tay lên nhìn cái đồng hồ trên tay.

 

“Cháu tắm gần hai tiếng đồng hồ rồi đấy”

 

Lời nói này vừa thốt ra khiến vẻ đỏ bừng trên khuôn mặt Bạch Hoài An vốn đã sớm biến mất lúc này lại đột nhiên dâng lên.

 

Vừa hay Hoắc Tùng Quân cũng đứng ngay phía sau cô, mẹ Hoắc đi một vòng nhìn thấy đầu tóc ướt nhem của họ, đã vậy còn thay bộ quần áo khác vừa nãy nữa nên hiểu rất rõ trong lòng.

 

“Đói rồi sao, vừa đúng lúc bữa sáng chuẩn bị xong rồi, xuống dưới ăn chút gì đó bổ sung lại thể lực đi”

 

Tính cách của mẹ Hoắc thẳng thắn sảng khoái, nói chuyện cũng không hề nghỉ kị gì cả khiến Bạch Hoài An không biết có nên bước xuống lầu hay không nên kéo lấy tay Hoắc Tùng Quân và giậm giậm chân.

 

Hoắc Tùng Quân chỉ còn cách nhìn mẹ Hoắc một cái: “Mẹ, đợi chút xuống lầu đừng ăn nói lung tung đi Mẹ Hoắc còn muốn trêu chọc thêm vài câu nhưng bị anh nhìn như vậy thì cũng không tiện nói nhiều hơn nữa, bà ấy chỉ tiếc nuối nhìn thoáng qua Bạch Hoài An một cái: “Hoài An, ở nhà họ Hoắc chúng ta, da mặt phải dày một chút…”

 

Lời bà ấy còn chưa nói xong thì bố Hoắc đã từ trên lầu đi tới và nhìn mẹ Hoắc liếc mắt một cái rồi trêu chọc nói: “Đừng ghẹo nữa, con gái da mặt mỏng chứ đừng giống như bà, lúc trẻ còn biết thẹn thùng chứ bây giờ da mặt còn dày hơn cả cái gót chân nữa”

 

Lời bố Hoắc còn chưa nói xong thì mẹ Hoắc đã đá một chân lên hướng thẳng về phía bố Hoắc.

 

Bố Hoắc đã sớm có phòng bị nên vội vàng ngăn cản bà ấy ôi nói đùa, nói đùa thôi mà”

 

Mẹ Hoắc bị ông ấy lôi kéo nhưng vẫn dùng ngón tay véo cánh tay bố Hoắc một cái khiến ông ấy lâu lâu cứ phải hít hà vài hơi.

 

“Tùng Quân, Hoài An, xuống lầu ăn cơm đi”

 

Bố Hoắc cố chịu đựng nỗi đau, sau khi nói xong bèn kéo mẹ Hoắc xuống dưới lầu.

 

Hoắc Tùng Quân bố mẹ cứ đùa giỡn không đàng hoàng mà phía thái dương nổi lên gân xanh và nhói nhẹ vài cái, khuôn mặt anh đầy vẻ bất lực.

 

Sau khi pha trò xong thì Bạch Hoài An mới thả lỏng cơ thể đi xuống dưới lầu và cười cười nhìn về phía Hoắc Tùng Quân: “Em phát hiện ở chung với bác gái và bác trai càng lâu thì càng có thể nhìn thấy rất nhiều mặt khác nhau của họ”

 

Bạch Hoài An có ấn tượng rất tốt đối với bố Hoắc, cho dù trước đó cùng Hoắc Tùng Quân kết hôn đã ba năm nhưng chẳng qua cũng mới gặp nhau được một hai lần nên ấn tượng không có gì sâu đậm lắm.

 

Mẹ Hoắc thì cô được tiếp xúc rất thường xuyên nhưng đa phần đều không phải mặt tốt cho lắm.

 

Mẹ Hoắc là người vui buồn rất cực đoan, thương yêu ai thì người đó có thể sống sót nhưng đã ghét ai rồi thì chỉ muốn họ chết đi thôi, nói dễ nghe một chút là yêu ghét rõ ràng, nói một cách khó nghe thì là người rất dễ bị ảnh hưởng bởi cảm xúc, những lúc không phân biệt đúng sai thì thật là đáng sợ.

 

Ở chung với nhau lâu một chút và dần xóa bỏ đi những hiểu lầm và sau khi trở thành người được mẹ Hoắc hết mực yêu thương thì Bạch Hoài An mới thật sự cảm nhận được niềm hạnh phúc của An Bích Hà trước kia.

 

Hoắc Tùng Quân nhìn bóng dáng bố mẹ đã đi xuống phía dưới lầu mà bất giác thở dài một cái, sau đó kéo tay Bạch Hoài An đi xuống dưới lầu.

 

Lúc trước nếu bố mẹ anh đáng tin cậy hơn một chút anh cũng không đến mức phải lớn lên ở ông nội và xa cách với họ như thế.

 

Cho dù hiện tại anh đã trưởng thành và cũng không còn canh cánh trong lòng về tình thương của bố mẹ quá nhiều nữa nhưng nỗi ám ảnh thời thơ ấu cũng không thể nói xóa là xóa ngay được, ngay cả bây giờ anh đối với họ cũng không hề thân thiết như với ông nội.

 

Hoắc Tùng Quân nghĩ ngợi một lúc rồi vừa bước xuống lầu vừa nói với Bạch Hoài An: “Sau này anh nhất định sẽ trở thành một người bố tốt, cho dù có bận rộn đến đâu cũng sẽ quay về nhà chơi với các con.”

 

Tuy rằng Bạch Hoài An không hiểu tại sao anh lại đột nhiên nói ra những lời này nhưng nhìn bộ đầy nghiêm túc của anh thì trong lòng cô cũng cảm thấy rất ấm áp và ngọt ngào.

 

“Ừ, sau này anh nhất định sẽ là người bố tốt”

 

Hoắc Tùng Quân quay đầu qua nhìn cô rồi nghiêm túc bổ sung: “Anh cũng sẽ là một người chồng tốt”

 

ròng mắt của anh nhàn nhạt, đầy tự nhiên kèm theo vài phần lãnh đạm nhưng khi nói những lời này thì ánh mắt anh lại phảng phất để lộ ra sự ấm áp và đầy nghiêm túc.

 

Trái tim Bạch Hoài An hơi rung động, một hơi nóng ấm áp khẽ lướt qua, cô bất giác nắm chặt lấy tay anh và nói: “Đúng vậy, em cũng sẽ nghiêm túc trở thành người vợ và người mẹ tốt”