Cô Vợ Mù: Ly Hôn, Anh Không Đồng Ý

Chương 359



Chương 358

Bạch Hoài An thở phào nhẹ nhõm sau khi nghe điều này: “Vậy mới phải chứ. Mặc Châu Hữu Thiên đó không đáng tin, nhưng anh ta dù sao vẫn trung thành với tình cảm của mình.

Nếu anh ta không có gì lừa dối thì tốt rồi: Sở Minh Nguyệt nhìn phong cảnh xa xa, hai mắt híp lại, có chút chạnh lòng, nhưng là không nói gì, chỉ gật đầu: “Ừm” Cách Lệ Tâm bên này thúc giục gọi, Bạch Hoài An vội vàng nói vài câu với Sở Minh Nguyệt, sau đó cúp điện thoại, lại tiếp tục tiến vào một vòng bận rộn luân hồi.

Sở Minh Nguyệt nghịch điện thoại di động trong tay, khóe miệng nở nụ cười, nhưng không có một tia ấm áp.

“Trung thành?” Cô thì thào nói nhỏ, bây giờ cô thật sự không thể chắc được gì, nếu cô thường xuyên vắng nhà và Châu Hữu Thiên thường xuyên đi ra ngoài liên lạc với Ngô Tiêu Thị, lòng trung thành này liệu có thể duy trì được bao lâu? Sở Minh Nguyệt cười lạnh, cô muốn xem.

Xem liệu người đàn ông cô chọn có xứng đáng để cô yêu, để cô cảm thấy thoải mái kề bên mà toàn tâm toàn ý trao trọn tất cả hay không.

Lúc Bạch Hoài An bận rộn, HoắcTùng Quân cũng không nhàn rỗi, anh đã thăm dò được mấy ngày nay Ngô Thành Nam có việc cần phải đi ra khỏi biệt thự.

Biệt thự được nhà họ Ngô được canh giữ vô cùng chặt chế nghiêm ngặt, Hoắc Tùng Quân thực sự không thể tìm được cơ hội ra tay.

Nhưng chỉ cần Ngô Thành Nam ra khỏi đó, Hoắc Tùng Quân sẽ có cách lấy được tóc của anh ta.

Lần này Ngô Thành Nam đến để bàn một số chuyện với một người phụ trách của nhà họ Ngô.

Mặc dù tại anh ta không thể vào công ty, cũng đã hứa với nhà họ Hoắc sẽ không nhúng tay vào bất kỳ chuyện gì của công ty, nhưng tình hình chung thì có thể được biết.

Trần Bách Nhã đã làm việc trong công ty được một thời gian, Ngô Thành Nam dù sao cũng phải suy tính, với tình hình của Trần Bách Nhã bây giờ, liệu có thể làm lung lay vị trí của anh ta hay không.

Còn có trong khoảng thời gian này cần làm những gì, mua chuộc người nào, anh ta đều phải nắm được rõ ràng. Trước tiên chuẩn bị tốt đối sách, đến lúc đó trở lại công ty rồi, có thể nhanh chóng bố trí sắp xếp, giải quyết Trần Bách Nhã cùng những cái đỉnh trước đó của anh ta.

Ngô Thành Nam đã hẹn ai đó ở một nhà hàng. Anh ta không thường xuyên đến nhà hàng này mà thường đến nhà hàng của nhà họ Ngô. Tuy nhiên, đây là cuộc hẹn cấp cao của công ty, không thể để người ngoài chú ý nên chỉ có thể chọn nhà hàng ít được biết đến này.

Nhưng Ngô Thành Nam không biết rằng từ lúc rời khỏi biệt thự, Hoắc Tùng Quân đã chăm chú theo dõi mọi động tĩnh của anh ta.

Ngô Thành Nam đi lại không thuận tiện nên đặt một phòng riêng đặc biệt tránh bị chú ý, anh ta di chuyển vào trong quán từ lúc còn chưa có khách.

Người được hẹn gặp mặt không lâu sau cũng tới, phục vụ liền dọn đồ ăn lên, lúc chuẩn bị rời đi đột nhiên cúc áo trên ngực bị mắc vào tóc của Ngô Thành Nam.

Ngô Thành Nam chỉ cảm thấy da đầu căng cứng, đau nhói, mở miệng chửi bới: “Mấy người làm ăn kiểu gì vậy, còn không mau giải quyết đi” Người phục vụ vội vàng tháo gỡ tóc ra khỏi cúc áo, vốn dĩ đã bắt đầu hoảng sợ vì sự cố này, lại thêm bị mắng, hành động của anh ta càng trở nên gấp gáp, giật ra cả mấy sợi tóc của Ngô Thành Nam.

Cảnh tượng lúc này vô cùng hỗn độn.

Chật vật cả buổi cuối cùng lại bị bứt mất một nhúm tóc.

Vẻ mặt của Ngô Thành Nam vô cùng khó coi. Người phục vụ thì liên tục xin lỗi, mặt đỏ bừng, giọng nói hoảng loạn như muốn bật khóc luôn rồi.

Người phụ trách bên cạnh cũng thấy có chút khó xử, không nghĩ lại thấy một màn xấu hổ như vậy. Nhìn sang thấy lửa giận trong Ngô Thành Nam sắp trào ra nên nhanh chóng trấn tĩnh lại nói: “Anh Ngô, anh đừng nóng giận, bỏ qua quên nó đi, không cần phải làm cho mọi thứ phức tạp hơn” Hai người lần này gặp mặt cần phải giấu giếm rất nhiều người, ngay cả ông cụ bên kia cũng không biết, nếu sự việc bị làm cho nháo lớn sẽ gây bất lợi cho Ngô Thành Nam.

Ngô Thành Nam nghe vậy mới giảm bớt cảm xúc, hung hăng trừng mắt nhìn người phục vụ, tức giận giơ tay lên, quát: “Cút ngay!” Anh ta ôm đầu cau mày, da đầu đau nhức, chỉ thấy rất nhiều tóc quấn quanh cúc áo của người phục vụ, sợ là bị xé trọc luôn rồi.