Cô Vợ Mù: Ly Hôn, Anh Không Đồng Ý

Chương 360



Chương 360

Sở Minh Nguyệt cũng không biết hiện tại bản thân nên cảm thấy thế nào, mím môi cười với anh: “Được rồi … nếu có cơ hội.” Châu Hữu Thiên không nghe ra ý tứ sâu xa trong lời nói của cô, cười hưng phấn: “Vậy thì anh phải tìm một nơi khiến em có khoảng thời gian thật vui vẻ Nói xong liền bắt đầu tìm bạn bè để hỏi.

Sở Minh Nguyệt nghiêm túc nhìn Châu Hữu Thiên, tiến lại gần từng bước, từng bước, nhẹ nhàng ôm lấy anh, ngón tay nhẹ nhàng luồn vào tóc.

Châu Hữu Thiên nhìn cô ngoan ngoãn dựa vào mình như vậy trong lòng gần như muốn tan thành nước hoà vào người Sở Minh Nguyệt.

Anh nhìn cô hôn nhẹ lên trán, hỏi: “Sao hôm nay lại ngoan ngoãn như vậy”.

Sở Minh Nguyệt khẽ cười một tiếng: “Em vẫn luôn ngoan ngoãn” Người không ngoan mới chính là anh.

Chỉ cần cô tưởng tượng đến cảnh Ngô Tiêu Thi kia cùng với anh trong một căn phòng, hai người họ có thể tiếp xúc.

thường xuyên trong công việc và dành nhiều thời gian cho.

nhau hơn cả cô, cô trong lòng không tự chủ được mà sinh ra cảm giác ghen ghét, điều này khiến cô cả kinh, cả người chìm trong ức chế, buồn bực.

“Châu Hữu Thiên, chờ em bận xong rồi, học sinh đều được nghỉ hè, em sẽ tới phòng khám của anh xem qua một chút, sau đó mỗi ngày đều đưa cơm trưa cho anh, có được không?” Giọng nói của cô nhẹ nhàng ấm áp, Châu Hữu Thiên đang định đồng ý, lại đột nhiên nhớ tới nơi mình làm việc vân còn có Ngô Tiêu Thị, thân thể vô thức co rút lại, tinh thần căng thẳng, cảm xúc trở nên hỗn loạn.

Châu Hữu Thiên cho tới bây giờ vẫn chưa hề cho Sở Minh Nguyệt biết về sự tồn tại của Ngô Tiêu Thi, ngay cả khi biết rõ rẵng cô ấy sẽ không biết Ngô Tiêu Thi là mối tình đầu của anh, mà anh cũng không có ý định có thâm tình gì với Ngô Tiêu Thị, nhưng Châu Hữu Thiên vẫn khó tránh khỏi nội tâm cảm thấy chột dạ.

“Làm sao vậy? Không muốn em qua sao? Chẳng lẽ anh xấu hổ không muốn người khác thấy em sao?” Sở Minh Nguyệt nhận thấy thân thể anh cứng đờ, một tia lạnh lùng lướt qua đáy mắt, nhưng trên mặt chỉ hiện lên vẻ nũng nịu không hài lòng, điều này khiến Châu Hữu Thiên hạ thấp cảnh giác đối với cô.

Châu Hữu Thiên khoác vai cô, rất nhanh liền trấn tĩnh lại: “Sao có thể, em xinh đẹp như sao có thể xấu hổ, anh…anh sợ em mệt, sắp được nghỉ hè rồi, mãi mới có thời gian nghỉ ngơi một chút, một thời gian nữa, thời tiết càng trở nên nóng nực, làm sao anh có thể để em chạy lòng vòng vào buổi trưa chỉ để mang đồ ăn cho anh được”

Sở Minh Nguyệt cúi đầu mỉm cười khi nghe thấy lời anh nói, cố che giấu ánh mắt, hồi lâu mới ngẩng đầu nhìn anh: “Không sao, thân thể em lạnh, mùa hè cũng không cảm thấy quá nóng, vừa hay ra ngoài phơi nắng một chút, đối với cơ thể cũng có lợi.”

Vừa nói, cô vừa nheo mắt nhìn Châu Hữu Thiên: “Em cũng chưa một lần nào đến nơi anh làm việc. Là bà chủ tương lai, qua nhìn một cái cũng không được sao? Hay là anh giấu giếm chuyện gì không thể để em nhìn thấy, hả?” Sở Minh Nguyệt chưa bao giờ nói chuyện với anh ta bằng giọng điệu này, Châu Hữu Thiên theo bản năng cảm thấy sau lưng chợt lạnh, nghỉ hoặc nhìn cô.

Nhất thời không rõ, cô là nói thật hay nói đùa.

Châu Hữu Thiên mím môi, cười cứng ngắc: “Sao có thể, anh làm gì có cái gì không thể để người khác nhìn thấy” “Đúng vậy, anh đối xử với em tốt như vậy, anh đã nói sẽ cho em cả đời này cảm giác an toàn, xem em này, sao lại có thể nghi ngờ anh chứ” Sở Minh Nguyệt cười nói, vỗ nhẹ lên trán mình.

Châu Hữu Thiên không biết phải làm sao, nhìn thấy cô như: vậy, đột nhiên cảm thấy có chút khó chịu, có chút bối rối, lại càng thêm đau khổ.

Anh ôm lấy Sở Minh Nguyệt và thở dài.

Anh quyết rồi, vẫn là nên Ngô Tiêu Thi đi, mặc dù cũng không có thâm ý gì, nhưng tình ngay lý gian, nam nữ bên nhau như vậy chắc chắn sẽ gây ra một số rắc rối không đáng có.

Tính ra, anh vẫn không muốn làm cho Sở Minh Nguyệt phải chịu tổn thương.

Sở Minh Nguyệt dựa vào trong vòng tay anh, nhắm mắt lại, một hồi lại đẩy anh ra: “Được rồi được rồi, em phải chuẩn bị lên trường, anh cũng chuẩn bị đi làm đi” Bọn họ gần gũi nhau một lúc lâu như vậy, Sở Minh Nguyệt sắp bị muộn giờ lên lớp, Châu Hữu Thiên cũng đã có chút muộn thời gian làm rồi.

Nhưng Châu Hữu Thiên mở phòng khám tâm lý, anh ấy chính là ông chủ, có muộn hay không cũng không sao.

Sau khi lái xe đến nơi làm việc, Châu Hữu Thiên bước vào liền nhìn thấy Ngô Tiêu Thi, cô ta trên tay bưng một chiếc cốc, bước ra từ phòng pha trà, ánh mắt sáng lên khi vừa nhìn thấy Châu Hữu Thiên.