Bất kể anh không có nghĩa vụ phải đáp lại cảm tình thầm kín của Lăng Vi hag không thì nếu nguyên nhân cho tất cả của hôm nay thật sự là anh... Có lẽ anh đã không thể dùng thái độ thờ ơ mà đối với cô nữa. Anh không phải người không ra gì. Cho dù miệng anh rất kháng cự cuộc hôn nhân ép buộc này, nhưng nếu đã đồng ý, vậy những lời trước đó chỉ là nói lẫy mà thôi.
"Vợ, cẩn thận dưới chân."
"Dưới chân, vợ. Nhìn dưới chân này! Đừng nhìn anh."
"Đúng, nhìn dưới chân đấy."
"Lần sau đi lên xuống lầu em phải nhìn dưới chân biết chưa?"
Khi tất cả mọi người trong Lăng gia nhìn thấy cảnh tượng này trong lòng ngũ vị tạp trần, đặc biệt là ba mẹ Lăng.
Họ không ngờ được phản ứng của Lăng Vi khi ở chung với Đế Cô Hàn, cách con gái thật sự nghe lời dạy dỗ, cách Đế Cô Hàn nhìn có vẻ quá coi trọng cuộc hôn nhân này lại đối với con gái họ đặc biệt kiên nhẫn... Mà có lẽ phương pháp ở chung của anh mới là biện pháp hợp lý nhất dành cho Lăng Vi mà lâu nay họ cứ sợ này sợ nọ mà không dám quá cứng rắn.
Hiểu ra được, họ quyết định im lặng quan sát chứ không định mở miệng chen vào.
Trên bàn cơm.
"Vợ, lúc uống canh phải thổi cho bớt nóng trước."
Đế Cô Hàn không biết tâm tư của họ, anh chỉ đơn giản là cảm thấy cần phải giúp cô vợ ngốc tập phản xạ với mọi thứ.
Lúc nhìn thấy canh nóng anh liền nghĩ muốn dạy cô ăn cho đúng cách, hiển nhiên anh hiểu được nếu không ai nói gì cô sẽ không thèm quan tâm nóng lạnh mà cho vào miệng. Có lẽ cô sẽ không cảm thấy đau, nhưng đau là nhất định có.
Chẳng qua anh không nghĩ tới anh đã lo dư thừa.
"Cậu chủ, canh của cô chủ đều đã được làm nguội đúng mức rồi."
Dì Lưu tri kỷ nhắc nhở.
Đế Cô Hàn nghe xong lại nhíu mày. Có phải người nhà họ Lăng đã quá bảo bộc cô vợ anh rồi không?
Ba mẹ Lăng nhìn thấy biểu cảm của anh nhưng chỉ im lặng dùng bữa chứ không nói gì.
Sau đó họ nghe Đế Cô Hàn nói: "Phiền dì lấy cho tôi một bát canh nữa."
"À được."
Dì Lưu chỉ nghĩ là anh muốn dùng thêm nên tươi cười đi lấy. Chỉ có ba mẹ Lăng là khẽ liếc nhìn nhau.
Đế Cô Hàn không biết, đợi dì Lưu đem canh ra anh liền đổi chén canh của cô vợ.
Trong lúc dì Lưu sững sốt, Đế Cô Hàn nói với cô vợ vẫn đang ngồi chần dần ra đó chưa hề phản ứng: "Vợ, cầm muỗng lên nào."
"Vợ, muỗng."
Anh lắc cái muỗng trước mặt cô hòng thu hút sự chú ý của cô.
Quả nhiên Lăng Vi đã nhìn thấy.
Chẳng qua là cô chỉ nhìn theo muỗng của anh.
Đế Cô Hàn vẫn rất kiên nhẫn nói rành mạch từng chữ: "Vợ, cầm muỗng của anh lên. Đây này."
Anh dùng muỗng của mình chạm vào muỗng của cô khiến nó phát ra một tiếng choang nghe vui tai ám chỉ.
Lăng Vi rốt cuộc nhận ra ám chỉ của anh, cúi đầu nhìn muỗng của mình, rồi lại nhìn muỗng của anh. Lúc này cô mới cầm muỗng của mình lên, bắt chước anh đưa ra.
"Đúng rồi, giờ dùng muỗng ăn canh nào. Canh."
Đế Cô Hàn cười khích lệ. Lúc nhìn thấy ánh mắt cô vợ sáng hơn, nụ cười của anh càng thêm đậm. Anh không chút chần chừ làm mẫu cho cô xem, cầm muỗng múc canh trong bát của mình. Lúc múc canh lên cũng không có cho vào miệng ngay mà chậm rãi thổi thổi mấy cái mới đưa vào miệng.
"Vợ, em làm theo anh đi."
Uống xong một muỗng anh anh mới quay đầu qua nhìn cô vợ vẫn đang nhìn anh chăm chú.
Lăng Vi nghẹo đầu nhìn anh như đang lý giải. Giây sau cô đã dời mắt đến chén canh trước mặt anh, lại so với chén canh trước mặt mình như đang tìm điểm giống nhau. Lúc tìm được rồi cô thật sự học anh múc canh đưa lên miệng.
Thời điểm dì Lưu định ngăn cản thì cả nhà nhìn thấy Lăng Vi dừng miệng trước muỗng canh, hơi chu đôi môi nhỏ hồng tự nhiên ra thổi thổi muỗng canh mấy lần rồi mới đưa vào miệng.
Rốt cuộc Lăng Vi có hiểu hành động đó là gì không không ai biết, quan trọng là cô đã làm theo. Thật lòng mà nói Đế Cô Hàn muốn cho cô thử cảm giác canh nóng là như thế nào, để cô nhận ra canh nóng là không thể dùng ngay. Nhưng hiển nhiên bây giờ là quá gấp gáp, cứ từ từ thôi.
Người nhà họ Lăng lại rất xúc động. Mặc cho họ biết Lăng Vi vẫn có thể làm được chỉ cần cô chú ý. nhưng vấn đề là không phải ai cũng khiến cô chú ý, lại phản ứng nhanh mà tỉ mỉ như vậy. Bình thường để cho cô ăn cơm đã là một khó khăn.
Sau khi Lăng Vi lập lại không ngừng ăn non nửa chén canh Đế Cô Hàn thừa dịp cô còn chưa có múc canh lên đã đặt một miếng cá lên muỗng của cô.
Động tác uống canh của Lăng Vi khựng lại, sau đó quay đầu qua nhìn theo đôi đũa của anh cho tới mặt anh. Dáng vẻ kia rất ngây ngô dễ thương.
Đế Cô Hàn khẽ cười, tay cầm muỗng làm động tác đưa lên miệng ám chỉ.
Ánh mắt người con gái động động, giây sau cô đã đưa muỗng lên miệng, ăn miếng thịt cá.
"Vợ anh thật giỏi."
Đế Cô Hàn không hề keo kiệt khích lệ mà xoa đầu cô. Trong khi đó anh cũng không quên dẫn dắt: "Ăn cơm nào."