Vốn dĩ tai nạn máy bay không phải chuyện gì bình thường, nhưng thân là người ngoài cuộc họ chỉ xem rồi cảm thán chứ không bận tâm lâu. Vấn đề ở đây chính là Lăng gia không có truyền ra tin tức tương quan nên chẳng ai ngờ được Lăng Vi liên quan đến vụ tai nạn máy bay gần đây.
Ngẫm lại thì hình như anh có nghe chút tiếng gió về vụ tai nạn hàng không này, hình như hành khách trên chuyến bay đêm đó không nhiều nhưng tất cả đều bị chấn động não. Số người còn đang hôn mê chưa tỉnh vẫn còn hơn nữa, vấn đề trong đó không ai bình luận được. Nói vậy Lăng Vi có thể tỉnh nhưng đổi lại là đại não xảy ra vấn đề được xem là may mắn đi.
Chẳng qua người nhà Lăng gia không cho rằng đó là may mắn.
"Hôm đó là ngày gì, vì sao cô ấy phải vội vã về như vậy?"
Rốt cuộc đây là vấn đề đáng nói tới nhất, chẳng qua người nhà họ Lăng cũng không rõ.
Mẹ Lăng lắc đầu: "Chúng ta không biết. Nó không có nói, chỉ khăng khăng đòi về, đến trợ lý cũng không khuyên được."
"Hôm đó..."
Đế Cô Hàn không khỏi suy ngẫm vừa hỏi: "Hôm đó trong nước có phải ngày gì đặc biệt không?"
"Không."
Mẹ Lăng trịnh trọng đáp, bên trong giọng điệu còn có chút bất cam. Có lẽ bà cũng rất tức giận vì quyết định bất chợt để rồi dẫn đến tai nạn này của con gái, cho dù nó chỉ là ngoài ý muốn, có lẽ đến Lăng Vi cũng không muốn thấy. Rốt cuộc vì nó, có lẽ cô đã bỏ lỡ chuyện mà mình để ý, vì vậy mà vội vàng trở về.
"Hôm đó là ngày bao nhiêu?"
Đế Cô Hàn bất giác hỏi: "Có lẽ hôm đó là sinh nhật ai chăng. Ngày nào đó đối với riêng cô ấy là ngày quan trọng chẳng hạn."
"Chúng ta đã nghĩ rồi, vì sợ đó là chuyện hệ trọng đối với nó nên đã đi tìm hiểu ngay, chẳng qua chúng ta điều tra hết một lượt cũng không tìm thấy vấn đề ở đâu. Hôm đó là ngày hai mươi tám tháng sáu."
Đế Cô Hàn sững sờ.
Hai mươi tám tháng sáu?
Đây chẳng phải là... Sinh nhật anh sao? Hôm đó anh còn đang cùng đám bạn cây khế và cô bạn gái mới quen được hai tháng chúc mừng, ăn nhậu cả đêm... Đâu biết lúc đó Lăng Vi... Không, không thể là vì anh được, Đế Cô Hàn bất giác nhíu mày vì thái dương ẩn ẩn đau.
Không thể vì anh... Chỉ bởi vì anh vẫn không nghĩ ra giữa họ có sự tương giao gì đến mức Lăng Vi phải vội vã trở về như vậy.
Nhưng mà... Cô ấy có phản ứng đặc biệt với anh mặc dù đã mất trí nhớ, cả người đều đã ngây ngốc rồi lại giải thích làm sao?
Biểu hiện không bình thường của Đế Cô Hàn làm sao tránh khỏi mắt của ba mẹ Lăng. Hai người đều là người thông minh, suy nghĩ một chút biểu tình không khỏi trở nên khó lường nhìn anh.
Đế Cô Hàn đang đầy lòng tâm sự khó giải lại không chú ý tới. Anh lững thững đứng dậy bâng quơ bảo: "Con lên xem thử cô ấy. Gần đến giờ cơm rồi, nên dậy ăn trước rồi ngủ sau."
Chẳng biết anh đang nói với chính mình hay nói với họ, tóm lại là anh nói nói cũng không đợi họ đáp lại đã đi lên lầu.
Ba mẹ Lăng nhìn nhau, đều nhìn thấy trong mắt nhau cùng một suy nghĩ. Chẳng qua họ không có lên tiếng chất vấn Đế Cô Hàn, bởi vì chính họ hiểu rất rõ bản thân cũng không biết Lăng Vi có qua lại với anh.
Rốt cuộc chân tướng là đâu...
Đế Cô Hàn một đường đi lên lầu, lúc tới trước cửa phòng liền tự giác nhẹ tay nhẹ chân. Mặc dù biết rõ kể cả là lúc tỉnh táo khả năng phớt lờ mọi thứ của cô vợ đã rất kinh người, chắc chẳng bận tâm chút tiếng động nhỏ của mình.
Lăng Vi vẫn đang ngủ, nằm ngay ngắn không khác gì lúc đầu, cứ như nếu không có ai gọi thì cô sẽ ngủ mãi không tỉnh. Đế Cô Hàn bất giác có chút hoảng hốt mà đi lay lay cô vợ ngốc: "Vợ, vợ."
Trong tiếng gọi gấp gáp của anh, người con gái trên giường mở mắt ra, đôi con ngươi trong suốt thấu triệt vươn chút nhập nhèm nhìn anh.
Đế Cô Hàn khẽ thở dài một hơi nhẹ nhõm ngồi xuống bên mép giường, vươn tay chọt chọt vào má cô, thấp giọng nói: "Dậy ăn tối đi em."
"Ăn cơm, đi ăn cơm thôi."
Không biết từ lúc nào anh bất giác lập lại lời nói của mình một cách kiên nhẫn, có vẻ dong dài đến anh cũng không nhận ra.
Rõ ràng họ còn chưa tính là quen nhau được một ngày...
Anh lột chăn của cô ra, nắm lấy hai tay cô kéo lên.
Đổi lại là mẹ Lăng sẽ đợi cho cô đồng ý mới làm bước tiếp theo, Đế Cô Hàn tự cho mình cưỡng chế cô vợ ngốc thực thi hành động trước khi tư duy của cô kịp phản ứng.
Vốn dĩ là hành vi rất dễ gây ra tác dụng phụ không tốt, ấy vậy mà từ đầu chí cuối Lăng Vi đều không hề tỏ ra kháng cự, thái độ mặc anh hái như vậy khiến lòng anh rất phức tạp.