Anh nói xong thì thấy mẹ Lăng cười cười nhìn anh. Mà thái độ của ba Lăng với anh cũng dịu đi, còn nhìn anh khá nghiền ngẫm.
Đế Cô Hàn không muốn lý giải nguyên nhân trong đó, anh chỉ nhìn mẹ Lăng chờ đợi bà lên tiếng.
Mẹ Lăng cũng không để anh đợi lâu, nhưng lại biết tướng câu trả lời, nhìn anh cưới nói: "Cậu nói đúng, Lăng gia chúng ta vì muốn chu toàn cho a Vi, nếu không ngàn lựa vạn chọn thì sẽ không tùy tiện chọn đại một người để ở bên nó."
"Vừa mới rồi, cậu tắm cho nó?"
Mẹ Lăng mắt sắc quét qua khuỷu tay áo bị ướt của anh, biểu tình có chút quỷ dị.
Sắc mặt Đế Cô Hàn hơi cứng lại, nhưng anh cảm thấy mình chẳng có gì phải chột dạ, thế là anh thản nhiên đáp: "Vâng ạ. Không có vấn đề gì đi?"
Ba mẹ Lăng liếc mắt nhìn nhau.
Đế Cô Hàn không muốn hiểu ý tứ trong mắt họ, anh chỉ nghe mẹ Lăng chần chừ hỏi: "Nó chịu à?"
"...Chẳng lẽ cô ấy còn có thể phản kháng?"
Không hiểu sao anh lại cảm thấy việc này cũng rất tốt, ít nhất vợ anh không phải tùy tiện ai cũng cho động vào. Ngược lại anh còn thấy thỏa mãn với biểu tình khoa trương của ba mẹ Lăng nữa.
Quả nhiên anh nghe mẹ Lăng nói: "Đương nhiên rồi."
"Mặc dù con bé sẽ không mạnh mẽ giãy giụa nhưng nó sẽ dùng sự im lặng để biểu đạt sự kháng cự của mình."
"Vậy nên nó thật sự đối với cậu có chút khác biệt."
Đế Cô Hàn nghe ra được sự cảm thán của mẹ Lăng. Nhưng anh không đào sâu mà lại hỏi: "Con có thấy ảnh chụp của con trong phòng cô ấy. Cái đó là từ đâu ra vậy?"
"Mẹ đưa cho nó."
Mẹ Lăng khẳng khái nói. Nói xong còn không quên trêu ghẹo: "Mẹ không nghĩ nó lại thích cậu đến vậy."
"Cô ấy biết con?"
Đế Cô Hàn nghi hoặc nói: "Con không nhớ mình từng tiếp xúc qua với cô ấy."
"Mẹ không biết."
Mẹ Lăng lắc đầu, không nói dối: "Ban đầu nhà ta chỉ muốn thăm dò xem phản ứng của nó nên có để nó xem ảnh của một vài đối tượng. Nói sao thì, dù nó có ra sao đi nữa thi việc quan trọng vẫn là yêu thích của nó trước. Nếu nó không thích chúng ta sẽ không suy xét thêm."
"Nó vừa thấy ảnh của cậu đã có phản ứng khác."
Nói không giật mình là nói dối, Đế Cô Hàn nghe bà nói xong trong lòng có chút phức tạp. Rõ ràng anh cũng không nhớ ra mình từng gặp qua Lăng Vi, lại để cho cô nhớ thương. Còn vừa thấy đã thích gì đó, anh không tin đâu. Ở đây nhất định có ẩn tình.
"Bệnh tình của cô ấy là sao? Có khả năng khôi phục không?"
Vấn đề kia chắc chỉ có Lăng Vi mới có thể giải đáp cho anh nên anh không hỏi nữa, anh chỉ cần biết vậy thôi, rằng việc Lăng gia chọn anh là do người con gái kia đối với anh khác biệt. Và hiển nhiên rằng sự khác biệt đó là thật sự.
"Vì sao cô ấy lại bị tai nạn nghiêm trọng như vậy?"
Rốt cuộc việc Lăng Vi bị như vậy thế mà một chút tiếng gió cũng không lọt ra, đến lúc tin tức lộ ra người ta lại chỉ biết là tai nạn ngoài ý muốn, còn lại cái gì cũng không rõ. Trong đây liệu có ẩn tình? Đến nổi Lăng gia cũng không bảo vệ được?
"Là tai nạn ngoài ý muốn."
Đã trải qua bao lâu, bây giờ mẹ Lăng đã có thể bình tĩnh nói ra việc đã từng làm tim họ nhức nhối. Kể cả lúc thấy cái nhíu mày như kiểu không chấp nhận được cách nói này của Đế Cô Hàn bà cũng không đổi sắc, nhấp nhẹ một ngụm trà dì Lưu đưa tới vừa nói: "Hôm đó nó vốn đang ở nước M tham dự hội nghị cấp cao."
"Đây đáng lẽ là chuyện rất bình thường với nó. Mấy năm nay nó bôn ba với sự nghiệp, công tác lớn công tác nhỏ đếm không xuể, có khi đi công tác nửa tháng một tháng đều không phải chuyện gì lạ. Vấn đề là hôm đó sau khi dự hội nghị xong nó bỗng nhiên đòi về nước ngay."
"Chúng ta không biết rốt cuộc có việc gì gấp khiến nó phải vội vã trở về như vậy, mà vì muốn về đến nơi ngay trong ngày nên nó đã chọn chuyến bay ngắn nhất để trở về. Lúc bay qua không phận rừng Satan máy bay bỗng nhiên gặp phải một luồng đối lưu bất ổn khiến cho cả máy bay rơi vào tình trạng mất ổn định, chấn động đó khiến tất cả hành khách hôn mê sâu. May mắn là khi đó máy bay cách sân bay Satan rất gần nên phi công đã cho hạ cánh khẩn cấp."
Đế Cô Hàn giật mình thật sự. Anh không nghĩ đó lại là tai nạn máy bay. Bảo sao mà người ta không nghe được tiếng gió.