Mẹ Lăng sao lại không nhìn ra suy nghĩ của anh, nhưng bà cũng bất đắc dĩ: "Đã đi xem rất nhiều nơi, có thể xác định não không có chấn thương dẫn đến tụ máu gây áp lực cho thần kinh. Chúng ta chỉ đành biết như vậy."
"Thế còn cách giải quyết?"
Đế Cô Hàn nhíu mày hỏi: "Nếu đã là bệnh tâm lý thì cũng phải có cách chữa chứ?"
"Đã thử dùng liệu pháp tâm lý khiến nó bước ra khỏi ám thị do ám ảnh mang lại nhưng không có hiệu quả. Nó căn bản không hề phản ứng lại bác sĩ."
Mẹ Lăng cười khổ: "Cho dù là biện pháp thôi miên thì đối tượng được thôi miên phải có năng lực đi vào tình trạng thôi miên. Con bé thiếu sự tập trung như vậy... Kết quả là không chữa được."
Mày Đế Cô Hàn nhíu lại càng sâu, càng cảm thấy đám bác sĩ kia là lang băm.
"Sự đã như vậy bác sĩ bảo chỉ còn cách dùng biện pháp bị động nhất là để con bé ở trong môi trường nó quên thuộc, dùng điều đó đến kích thích con bé khôi phục trí nhớ."
Đế Cô Hàn không nghe nổi nữa, hỏi sang chuyện mà anh rất quan tâm tối giờ: "Vậy còn vấn đề nói chuyện! Cổ họng của cô ấy có bị thương không? Mất trí nhớ có ảnh hưởng đến việc nói chuyện không?"
"Không có."
Mẹ Lăng lắc đầu, cũng rất đau đầu: "Đó lại là một vấn đề chúng ta khó giải. Ít nhất một đứa trẻ sơ sinh còn biết quấy khóc, nhưng con bé thì không. Chính bởi vì vậy bác sĩ mới đi đến kết luận là do tâm lý."
"Mọi người chưa từng nghe cô ấy nói chuyện?"
Đế Cô Hàn quái dị nhìn bà.
Mẹ Lăng nhìn thấy, bỗng nhiên hồi hộp. Nhưng bà vẫn đáp: "Chúng ta chưa từng nghe nó nói chuyện."
Biểu tình của Đế Cô Hàn càng quỷ dị hơn, rất khó tả.
Té ra cô vợ ngốc của anh nể mặt anh như vậy...
Giọng anh bất giác trở nên bay bổng: "Cô ấy... Từng nói chuyện."
"Thật ư?"
Mẹ Lăng kích động quá đỗi, chỉ thiếu nắm cổ áo anh lên hỏi cho rõ.
Đế Cô Hàn mím môi. Nếu sau mông anh có cái đuôi thì bây giờ nó đang quẩy điên cuồng như cái chong chóng. Giọng điệu của anh bỗng đầy sự khoe khoang: "Cô ấy nói thích con."
"..."
Mẹ Lăng cảm giác mình vừa ăn trúng một trái chanh, chua ơi là chua.
Bà lạnh tanh nhìn thằng con rể, rất có suy nghĩ đập đầu nó một cái cho bỏ ghét.
Cơ mà suy nghĩ của bà rất nhanh đã quay lại việc Lăng Vi đã nói chuyện, suy cho cùng đó là việc hệ trọng mà vội hỏi: "Nó thật sự đã nói chuyện?"
"Vâng. Mặc dù chỉ nói một chữ thích thôi nhưng đã nói tận hai lần."
"..."
Đủ rồi nghen.
Đế Cô Hàn lúc này lại không phải đang khoe mẽ, anh nghiêm túc bảo: "Nói như vậy cô ấy vốn dĩ có thể nói chuyện, chỉ là cô ấy không chịu nói."
Tình huống này giống như chứng tự kỷ ở bệnh tâm lý thật, Đế Cô Hàn không khỏi nhíu mày vì không nắm chắc được tình hình.
Mẹ Lăng cũng nhận ra vấn đề, sau đó lại càng cảm thấy hổ thẹn vì bản thân thất trách, vậy mà lâu như thế cũng không thể khiến con gái mở miệng nói chuyện, còn tưởng nó không nói được.
"Mẹ, từ giờ chúng ta sẽ dạy cô ấy cách nói chuyện, cách tự mình sinh hoạt."
Đế Cô Hàn bỗng nghiêm nghị nhìn mẹ Lăng: "Mặc dù bây giờ cô ấy có chúng ta bên cạnh, không cần phải lo lắng vấn đề sinh hoạt, nhưng chuyện đời nào có biết trước, lỡ một ngày nào đó chúng ta gặp chuyện mà cô ấy chưa thể khôi phục thì ít ra cô ấy có thể tự lo cho mình."
Mẹ Lăng biết anh nói đúng, bà với chồng cũng đã nói chuyện rồi, họ đã quyết định sẽ không nhúng tay vào sinh hoạt của hai người. Bởi vì họ nhận ra so với họ, Lăng Vi ở bên cạnh Đế Cô Hàn có thể càng dễ dàng bước ra khỏi ám ảnh hơn.
"Việc này chúng ta đồng ý với cậu, chẳng qua là khả năng chúng ta không có nhiều thời gian ở bên đó, vẫn là phải trông cậy vào cậu."
Mẹ Lăng nhìn anh.
"Đó là việc đương nhiên. Chưa nói đến chuyện khác, nếu con đã đồng ý cưới cô ấy thì nhất định sẽ làm tròn trách nhiệm. Có lẽ trong mắt mọi người con là một tên hoàn khố chỉ biết ăn chơi lêu lổng không thể làm đại sự..."
Đế Cô Hàn nói đến đây thì hơi ngừng, trên mặt cũng không có tự ti hay tự giễu, anh nhìn bà nói: "Chẳng qua hi vọng mọi người sẽ không cảm thấy là con bắt nạt cô ấy."
Anh nói đến đây bỗng nhiên nhìn thấy ánh mắt của cô vợ ngốc đang ngồi xem tivi cách đó không xa. Ánh mắt kia nói thật là vô cùng có cảm giác tồn tại khiến anh vừa bị nhìn liền cảm ứng được mà quay đầu.