Anh để trên kệ bồn rửa tay, nói với vợ anh: "Vợ, em chạm thử đi."
Sợ cô bị bỏng nên anh chỉ xả nước hơi nóng một chút thôi. Nếu cô phản ứng với nóng lạnh thì sẽ rụt tay về lại ngay, cũng không đến mức bị bỏng dù không nhận ra.
Nếu đã quyết định chiếu cố cô cả đời thì anh sẽ không quên dạy cô nhận biết mọi thứ.
Trước tiên anh muốn biết cô có phản ứng với nhiệt độ không.
"Nào, thử đi vợ."
Đầu tiên anh thử cầm tay cô đụng vào nước trong ly lạnh.
Trừ lần cô nói thích anh ở ngoài hoa viên ra thì sau đó cô không đáp lại anh nữa, lúc này Lăng Vi cũng sẽ không nói gì, chỉ có đôi mắt nhìn anh, rồi lại nhìn bàn tay đang quấn quýt lấy nhau chạm vào nước trong cốc của họ đến xuất thần mà không hề có ý định phản kháng.
Mãi đến khi tay cô chạm vào nước trong cốc nước nóng.
Như một phản xạ không điều kiện, Đế Cô Hàn cảm thấy cô rụt tay về.
Anh vui mừng đem tay cô rút về, cười nói: "Vợ, em thích ly nào?"
"Ly này hay ly này?"
Anh chỉ vào hai cái ly.
Lăng Vi đưa mắt nhìn động tác của anh một lúc, sau đó mới vươn tay chạm vào nước trong ly nước lạnh vừa nhìn anh.
Đế Cô Hàn cười, vừa chỉ vào ly còn lại: "Vậy ly này thì sao?"
Lăng Vi nhìn tay anh ba giây, sau đó nhìn anh lắc đầu.
Nụ cười của anh càng đậm hơn.
"Được rồi, không thích thì không thích. Lần sau nếu em cảm thấy nóng thì nhớ phải thổi nguội nhé."
Anh vừa nói vừa cầm ly nước nóng lên, đưa lên miệng, khẽ nghiêng ly thổi thổi.
Lăng Vi nhìn chằm chằm hành động của anh.
Đế Cô Hàn kiên nhẫn thổi đến khi cảm thấy độ nóng vừa đủ mới làm thử uống một hớp. Thật ra anh chỉ giữ trong miệng chứ không hề nuốt, vừa đưa ly nước cho cô ý bảo cô thử.
Lăng Vi nhìn anh, lại nhìn cái ly. Rồi cô giơ tay, nhưng không cầm ly nước mà chọt một cái vào một bên má hơi phồng lên vì đang giữ nước của anh.
"Phụt!"
Đế Cô Hàn lập tức phun nước từ trong miệng ra. Thật ra chỉ là do anh mắc cười thôi.
"Vợ, em xấu quá nha."
Anh bật cười.
Thấy cô vợ ngốc sau khi làm chuyện xấu xong vẫn một bộ vô tội, chẳng qua ánh mắt lóe lóe rất tinh ranh, anh chỉ biết cười dung túng, lại rất cảm thán. Té ra cô vợ mình cũng biết nghịch ngợm.
Mãi đến khi anh thấy cô cũng bắt chước mình uống một hớp trong ly nước giờ đã đổi thành ấm rồi nhổ ra, anh mới ngộ nhẽ.
Thì ra vấn đề này ở nước.
Tự như lúc họ xúc miệng, nước họ sài là không thể uống. Lăng Vi đã nhận định như vậy nên lúc thấy anh uống mà không nhổ ra, có lẽ hành động kia chỉ là đang nhắc anh không thể uống.
Đế Cô Hàn kinh ngạc quá đỗi, nhưng rồi anh nhanh chóng lý giải. Có lẽ cô chỉ là tâm trí bỗng nhiên nhỏ lại chứ những trải nghiệm trước đó không hề biến mất, tựa như sự nhận thức của một người trưởng thành. Cô có phản ứng nhanh nhạy hơn đứa trẻ, cũng có năng lực học tập và lý giải nhanh hơn.
Đây là một điều tốt.
Đế Cô Hàn vui mừng trong lòng, đối với cô vợ ngốc vô cùng hào phóng mà cho một cái xoa đầu khích lệ: "Vợ thật giỏi nha."
"Được rồi, chúng ta tiếp tục rửa tay thôi."
Nói xong anh lấy xà bông đổ vào tay hai người, giúp cô vợ vệ sinh tay, lau khô tay.
"Đi ngủ nào."
Vừa nói anh vừa leo lên giường trước.
Vợ ngốc của anh ngừng lại một chút rồi cũng bò lên theo.
Hai người rốt cuộc an vị trên giường... Mắt to trừng mắt nhỏ.
Đế Cô Hàn buồn cười nhìn cô vợ đắp chăn chỉ còn lộ cái đầu ngốc ngốc nhìn anh, đặng vươn tay ra kéo cô vào lòng: "Ngủ đi vợ."
Họ là vợ chồng mà, anh vẫn nên nhanh chóng làm quen với sự tiếp xúc thân mật giữa họ.
Rụt rè câu nệ không phải đàn ông tốt.
Cứ nghĩ cô vợ ngốc sẽ không quen ngủ với mình, lúc sau Đế Cô Hàn nhìn lại cô đã nhắm mắt ngủ từ khi nào. Đã thế cánh tay của cô còn gác lên eo anh như một lẽ đương nhiên.
"..."
Vợ, em nhập gia tùy tục hơi nhanh rồi đó.
...
Buổi sáng, sau khi ăn sáng sau anh bật tivi cho cô vợ xem, trong lúc đó anh đi hỏi chuyện mẹ Lăng.
"Mẹ, hôm qua mẹ chưa nói với con tình trạng của cô ấy. Với cả cô ấy có hồi phục được không?"
Đế Cô Hàn đi thẳng vào chủ đề.
Mẹ Lăng từ tốn đáp: "Cậu đã thấy rồi đó, hiện tại nó đi đâu làm gì đều cần có người theo ở bên cạnh nhắc nhở, tuy không đến mức chăm bẳm như trẻ sơ sinh nhưng có nhiều việc đòi hỏi sự thân cận đặc biệt mới có thể giúp con bé."
Đế Cô Hàn gật đầu tỏ vẻ nhận đồng.
Mẹ Lăng nói tiếp: "Vấn đề bệnh tình của nó cả bên bệnh viện cũng không thể nói rõ được, họ chỉ có thể bước đầu phán đoán đối với việc nó mất trí nhớ là do vụ tai nạn gây ra, mặc dù tính ra thì não nó không có bị thương tích gì cả, cho nên có thể tính là một loại tâm lý ám hiệu. Có lẽ việc gặp sự cố máy bay khiến nó rất kháng cự nên nó muốn lừa mình dối người mà quên đi, bất giác đã quên đi hết mọi thứ là ngoài ý muốn."
"Ý mẹ là tình huống của cô ấy bây giờ đều là do tâm lý?"
Đế Cô Hàn đầy mặt nghi ngờ. Bỗng nhiên anh cảm thấy cái đám lang băm này chẳng đáng tin tí nào, nhìn không ra bệnh thì phán bậy. Bệnh tâm lý gì đến mức này chứ.