Bỗng nhiên thấy Đế Cô Hàn bế bổng con gái mình như em bé đi vào, mà con gái lại ghé vào trên vai nó không buông, không động đậy, mẹ Lăng đang ngồi trên sofa sợ hết hồn nhảy dựng lên.
Đế Cô Hàn cười gian nan: "Không có chuyện gì ạ, cô ấy đang ngủ"
Chỉ là anh chưa nói xong mẹ Lăng đã nhận ra sự khác thường của cô mà suýt nữa hét lên: "Nó..."
"Suỵt, mẹ!"
"!"
Mẹ Lăng bị anh nhắc nhở bất giác bịt miệng nhưng đôi mắt vẫn trợn to vì giật mình kinh ngạc, lúc sau bà đã nhìn anh đầy khiển trách.
Đế Cô Hàn không bối rối, anh chỉ nhẹ giọng nói: "Để con đưa cô ấy lên lầu đã."
Nói xong anh đi thẳng lên phòng họ.
Mẹ Lăng nghĩ nghĩ, cũng đi theo.
Dáng vẻ hùng hổ của bà khiến ba Lăng từ trong thư phòng đi xuống giật mình sửng sốt hỏi: "Sao vậy?"
Mẹ Lăng nhìn thấy ông, lập tức tìm được nơi để xả ra nổi niềm trong lòng mà túm lấy ông.
"Ông nó, con gái nó vừa khóc!"
Khoảnh khắc cửa phòng đóng lại theo quán tính Đế Cô Hàn nghe thấy mẹ vợ mình nói như vậy, anh cười khổ nhưng không lo lắng, cẩn thận đặt cô vợ lên giường.
Chẳng qua thời điểm anh thả cô ra, người con gái bỗng giật mình ôm chặt lấy anh không cho.
Đế Cố Hàn bởi vì hành động bất ngờ này của cô mà mém chút ngã đè lên người cô, đổ mồ hôi hột vội chống tay ổn định thân hình. Làm xong rồi anh nhìn lại con gấu koala đang đủ trên cổ mình, cười bất lực lại sủng nịnh.
"Vợ, buông ra nào. Ngoan..."
Lúc ba mẹ Lăng rầm rì với nhau ở ngoài hành kang xong thấy anh mãi chưa ra tưởng anh chột dạ trốn luôn trong phòng định đến tận cửa khởi binh vấn tội vừa mở cửa ra chính là nhìn thấy cảnh tượng này.
Con rể họ đang ra sức dỗ dành, để con gái họ buông mình ra. Con gái họ mặc dù hai mắt nhắm nghiền nhưng nhất định không buông tay. Con rể họ vạn lần bất đắc dĩ lại không nỡ manh tay. Hai người lấy một hình thức quỷ dị giằng co trên giường...
Hai vợ chồng nhìn nhau, sau đó thức thời đóng cửa lại, cùng nhau đi xuống lầu.
Đợi ngồi xuống sofa rồi ba Lăng mới mở miệng: "Bà nói con gái chúng ta khóc."
"Đúng..."
Mẹ Lăng tưởng ông đang hỏi mình thì theo bản năng trả lời, mới nói được một chữ đã nghe ông nói: "Vậy từ lúc nó xảy ra chuyện bà đã từng thấy nó có biểu hiện gì ngoài ngơ ngác ngồi đó không một chút phản ứng chưa?'
Mẹ Lăng sững lại, ngẩng đầu nhìn chồng.
Ba Lăng thấy bà hiểu ra thì ngược lại thả lỏng người ngồi dựa vào sofa, một bộ thoải mái không hề lo lắng. Mẹ Lăng hiểu đó, cũng rất giật mình, nhưng thấy ông như vậy thì không đồng tình: "Nhưng mà ông không nghĩ coi vì sao con gái chúng ta khóc à?"
"Nhất định không phải là Cô Hàn bắt nạt nó, bà cũng thấy hai đứa nó ở chung rồi đó."
Ba Lăng vẫn rất lý trí. Cái đầu từng tung hoành thương trường vẫn còn sài tốt phân tích cho bà vợ quan tâm quá tắc loạn: "Có lẽ Cô Hàn đã nói gì đó, động đến mấu chốt trong nội tâm phong bế của nó, mà việc đó khiến nó rất hoảng sợ mới khóc."
Không thể không nói ba Lăng đoán quá chuẩn.
Mà cách ông phân tích rành mạch bình tĩnh trầm ổn cũng đã khiến mẹ Lăng mở mang ra.
"Những ngày qua Cô Hàn luôn rất cố gắng để khiến con gái chúng ta tốt hơn. Mà con gái, nó rõ ràng ỷ lại vào Cô Hàn rất nhiều, cũng tin tưởng Cô Hàn vô điều kiện, cũng càng dễ đối với Cô Hàn mở lòng. Đối với chúng ta mà nói đó là một tin tốt."
"Thật ư..."
Mẹ Lăng ngập ngùng hỏi lại, nhưng không khó nghe ra sự kích động mang theo mong chờ bên trong. Đối với bà mà nói không có gì quan trọng bằng Lăng Vi có thể khôi phục, khỏe mạnh sống tốt.
"Chúng ta cứ đợi một chút Cô Hàn xuống là biết."
Ba Lăng tràm ổn nói.
"Cũng chỉ có thể như vậy."
Mẹ Lăng còn nói gì được nữa khi ngẫm đến cảnh tượng trong phòng, tự nhiên lại có chút buồn cười. Ngẫm lại ở trong mối quan hệ này có vẻ không phải con gái mình ở thế yếu. Mà con rể kia, trông có vẻ sành sỏi thế lại cũng có lúc bó tay bó chân.
Mà kết quả của việc bó tay bó chân là hai người không đợi được Đế Cô Hàn, chỉ đợi được một tin nhắn của anh.
Mẹ, ba, hai người đừng đợi nữa, có gì sáng mai nói.
Rất hiển nhiên bản thân Đế Cô Hàn cũng biết họ đang đợi mình, nhưng mà... Đế Cô Hàn nhìn lại bản thân lúc này bị người con gái không có ý thức lại bất ngờ lì lợm ngang ngược không nói lý quá chừng ép buộc ngã nằm trên giường, tóc tai bù xù quần áo sộc sệt như vừa đi đánh trận lớn về, lại nhìn người con gái đang thỏa mãn cuộn người ngủ say bên sườn ngực, hai tay vẫn nắm chặt cổ áo anh không buông, môi nở nụ cười khổ đầy bất lực... Thôi vậy. Anh nghĩ xong, không tiếp tục giằng co nữa mà cam chịu ôm cô vợ ngốc bá đạo vô đối đi ngủ.
Vệ sinh cá nhân gì đó... Có những lúc chính chúng ta cũng không thể chu toàn mà phải không.
Ba mẹ Lăng nhìn dòng chữ kia, trong đầu lại có thể mường tượng ra hình ảnh trong phòng lúc này, hai người nhìn nhau, mẹ Lăng bật cười thành tiếng.