Ba Lăng cũng cười, đứng dậy nói: "Đi thôi, đi ngủ. Từ mai bà có thể đến công ty giúp tôi được rồi."
"Được rồi, đi đi."
Mẹ Lăng vẫn cười không ngừng vừa xua tay ông chồng, hai người cùng nhau lên lầu dưới cái nhìn hâm mộ của nhóm người làm trong nhà.
Ông bà chủ vẫn ngọt ngọt ngào ngào. Vợ chồng cô chủ cũng ân ái hạnh phúc có thừa. Chủ nhân vui vẻ khiến không khí trong nhà cũng dễ chịu. Đúng là không còn gì tốt hơn. Chỉ mong những ngày tháng như vậy sẽ kéo dài thật lâu.
"Đế thiếu, lâu rồi không thấy anh nhỉ, ra ngoài tụ họp uống vài ly đi."
"Đừng nói anh có vợ rồi liền chôn mình nơi trốn khuê phòng luôn nha."
Đế Cô Hàn nghe âm thanh ồn ào ẩn ẩn mang theo cười nhạo của đám người bên kia điện thoại mà thấy phiền lòng, vô cùng muốn dập máy. Nói thật là anh không muốn đi chút nào. Không phải vì sợ bọn họ nói ra nói vào, anh chỉ là không muốn đi.
"Được rồi Đế thiếu, bọn tôi biết anh là người đàn ông mẫu mực, nhưng mà anh như vậy người ta sẽ bảo anh bị vợ quản nghiêm đấy. Quan trọng nhất là anh em lâu ngày không gặp, anh không phải muốn tuyệt giao với tụi tôi luôn đó chứ."
Giống như sợ Đế Cô Hàn không đi, bên kia lập tức hạ giọng, lấy ra đủ thành ý khiến Đế Cô Hàn nghĩ muốn thẳng tay bác bỏ cũng không được.
Anh quay đầu nhìn cô vợ ngốc đang xem hoạt hình, quyết định đi một chút, trước khi cô xem xong tập phim này anh sẽ về.
"Được rồi đừng ồn ào nữa, năm phút nữa tôi tới."
Đế Cô Hàn nói xong rồi cúp máy.
Đặng anh quay sang cô vợ ngốc, ngồi xuống cạnh cô ôn tồn gọi: "Vợ."
Vợ ngốc từ cái hôm bạo phát một trận khóc kinh thiên động địa, tuy rằng bệnh tình vẫn không có chuyển biến nhưng độ nhận dạng đến với anh lại tăng lên một ngưỡng rất khiến người ta hâm mộ. Tựa như bây giờ chỉ cần anh gọi một tiếng cô nhất định sẽ phản ứng mà quay lại nhìn anh. Đôi mắt kia phảng phất như đang hỏi anh có chuyện gì vô cùng chân thật.
Đế Cô Hàn sờ sờ đôi má của cô, dịu giọng nói: "Vợ, anh đi ra ngoài một lát. Đợi đến khi em xem phim xong anh sẽ về với em ngay, ở nhà phải ngoan ngoãn nghe lời dì Lưu biết chưa."
Cô vợ ngốc không có khả năng hiểu hết lời anh nói, chỉ nhìn anh không phản ứng.
Đế Cô Hàn không có trông cậy cô sẽ nói gì, anh quay sang nói với dì Lưu: "Dì để ý cô ấy một chút, không lâu đâu, chừng mười lăm phút sau tôi sẽ về."
"Được."
Dì Lưu gật đầu ý đã biết. Thật tình thì bà rất không muốn anh đi, nhưng mà họ không có khả năng cưỡng chế Đế Cô Hàn phải ở trong nhà suốt trong khi anh đã đối xử vô cùng tốt với cô chủ bọn họ. Hơn nữa anh đã nói anh chỉ đi mười lăm phút.
Đế Cô Hàn cũng không định thay đồ gì phiền phức, khẽ hôn lên trán cô vợ một cái, bàn giao cho dì Lưu rồi đi ra ngoài.
Cô vợ ngốc vẫn chỉ ngây ngốc nhìn anh, chẳng qua lúc thấy anh đi ra cửa cô vội vàng đứng dậy chạy theo.
"Cô chủ!"
Dì Lưu hoảng hốt thốt lên chạy theo.
Đây là lần đầu tiên không cần người khác nói gì cô đã làm ra phản ứng mãnh liệt như vậy, khiến Đế Cô Hàn cũng giật cả mình vội vàng dừng chân.
"Vợ."
Nhìn cô vợ đang ôm eo mình, tim anh mềm nhũn, rất muốn đổi ý không đi nữa.
Nhưng mà anh đã nói sẽ đi rồi, cho dù chỉ là tới nói một câu, uống một ly rồi về anh vẫn phải đi.
"Vợ, nghe anh nói này."
Anh hơi cúi người, nắm khuôn mặt nhỏ của cô, để cô đối diện mình rồi trịnh trọng tuyên thệ: "Chúng ta giao kèo nhé."
Cô vợ ngốc chấp nhất nhìn anh.
Đế Cô Hàn tháo chiếc đồng hồ trên tay ra đặt vào tay cô, chỉ vào vạch biểu thị số mười hai trên đồng hồ, không cần biết cô có tiếp thu được hay không, chỉ cần cho cô một cái phao để vấu vào thôi, anh nói: "Khi chiếc kim này chạy đến đây anh sẽ về, hứa đấy."
Cô vợ ngốc nhìn chằm chằm anh, lại cúi đầu nhìn mặt đồng hồ. Qua qua lại lại hai lần như vậy rồi cố định trên mặt anh không rời.
Lòng anh mềm nhũn, lại hôn lên trán cô một cái, phương thức mà họ đã đặt ra mấy ngày nay, lại được cô vợ chấp nhận, buổi tối trước khi đi ngủ mà không hôn một cái cô sẽ nhìn anh đến chết mới thôi, anh nói: "Đợi anh."
Lúc này anh đi, Lăng Vi mới không đuổi theo nữa.
Nhưng chính là, cô không chịu vào nhà mà đứng ở cửa mãi miết trông mong theo phương hướng anh đi. Lâu lâu cô lại cúi đầu nhìn chiếc đồng hồ mình nắm chặt trong tay, đầy chấp nhất.
"Cô chủ..."
Dì Lưu khuyên cô không được, lo lắng đến xoay vòng.