Cô Vợ Ngốc Có Gia Có Thế Của Đế Thiếu

Chương 19: Con người Đế Cô Hàn.



Cuối cùng bà chỉ đành xoay người bảo người làm mang ra đây một chiếc ghế, còn có áo khoác.

"Cô chủ, ngồi xuống đợi nhé."

Bà khoác áo cho cô, nửa dụ dỗ, nửa cưỡng ép cô ngồi xuống. Lúc thấy cô an vị trên ghế, cũng không phản kháng bà mới thở nhẹ ra.

Đế Cô Hàn không biết chuyện này, nhưng không ngại anh đã quyết định sẽ đi sớm về càng sớm.

Đậu xe trước cổng quán bar, anh nói với bảo an giúp anh trông xe một chút, không cần lái vào bến đỗ, anh sẽ ra ngay. Sau khi nhét cho anh ta một tờ tiền bo rồi sài bước đi vào.

Lúc này bên trong một phòng bao, đám thiếu gia hoàn khố còn đang bàn tán: "Đế Cô Hàn bảo đến à?"

"Ừm, nói đến ngay."

"Chắc không đó, sẽ không bị vợ ngốc nắm quần kéo lại không cho đi đấy chứ."

"Ha ha ha!"

Một đám người vừa nói vừa cười, bên trong liệu có mấy phần thật mấy phần giả chỉ có chính họ biết.



Lý Giáng Tuyết im lặng ngồi một bên không xen vào, thật ra trong long đang ấm ủ bao nhiêu tâm tư.

Bỗng nhiên một người đụng vào vai cô ta bảo: "Này Giáng Tuyết, sao vậy? Sao không nói gì? Có phải biết Đế thiếu sắp đến nên không được tự nhiên không?"

"Đừng lo, Đế thiếu là người phóng khoáng, chia tay rồi vẫn có thể làm bạn mà."

Lý Giáng Tuyết cười còn khó coi hơn cả khóc nhưng vẫn phải làm bộ mình không sao: "Tôi không sao. Tôi chỉ không rõ sao anh ấy không nói với tôi một tiếng mà đã kết hôn rồi."

Rốt cuộc cô ta phải tin rằng Đế Cô Hàn đã kết hôn, mặc dù cô ta tự cho rằng bản thân mình vẫn hơn Lăng gia đại tiểu thư đã bị ngốc kia nhưng nếu cô ta và Đế Cô Hàn còn qua lại thì cũng không danh chính ngôn thuận nữa. Nhưng bắt cô ta buông tay cô ta lại không cam lòng, càng không có mặt mũi mà buông tay trước mặt đám người này.

Đám con em thế gia nghe cô ta nói, biết cô ta vịt chết vẫn còn mạnh miệng tới cùng bọn họ chỉ nhìn nhau cười cười, rồi ai nấy đều ôm kịch vui mà chờ đợi, hi vọng Đế Cô Hàn sẽ không cho họ leo cây.

Mặc dù họ biết chắc với con người của Đế Cô Hàn, anh nói tới thì nhất định sẽ tới.

Khoảnh khắc Đế Cô Hàn bước vào phòng liền bị một đám ánh mắt chiếu tới như kính chiếu yêu thì khẽ nhíu mày khó hiểu. Đặc biệt là một ánh mắt nóng bỏng khó lòng bỏ qua,anh chỉ kịp liếc mắt nhìn thấy chủ nhân ánh mắt thì đám người kia đã phản ứng lại, lập tức có người đứng dậy chào đón anh, còn không quên mang theo rượu: "Đế thiếu gia, phải phạt nha."

"Bây giờ muốn gặp anh thật là khó như lên trời vậy, bọn tôi thật không biết có nên chúc mừng anh đã cưới vợ không nữa."

Đế Cô Hàn không khước từ ly rượu của hắn, chỉ xua tay nói: "Chúc mừng thì không cần, có lòng là được."



"Thời gian này không thể tụ tập được, ly này xem như bồi tội. Sau này mọi người muốn tụ tập cũng không cần gọi tôi."

Nói xong anh dốc cạn ly rượu.

Đám người hai mặt nhìn nhau cười gượng, bởi thật lòng họ có muốn chúc mừng anh đâu. Chẳng qua nghe anh nói sau này sẽ không đi nữa, trong lòng bọn họ đều rất kỳ quái.

Chẳng qua rất nhanh gượng gạo đã bị thay thế bằng sự mong chờ. Rất nhanh đã có người đứng ra đẩy vai Lý Giáng Tuyết lớn giọng nói: "Kìa Giáng Tuyết, không phải cô đang mong Đế thiếu sao? Người ta đến rồi sao còn ngồi đó, mau đi hỏi cho rõ ràng đi."

"Hỏi rõ cái gì?"

Đế Cô Hàn vừa nghe liền nhíu mày hỏi lại. Nói xong anh liền nhìn thấy nụ cười gượng gạo của Lý Giáng Tuyết, mày anh càng nhíu chặt hơn.

Lý Giáng Tuyết lúc này quả thật không khác gì cây lao đã phóng ra, không thể rút lại được, chỉ có thể đâm lao theo lao. Cô ta cười khó xử nhìn anh, trong mắt có van xin, hi vọng anh sẽ giữ cho cô chút mặt mũi mà phối hợp một chút, không vạch trần cô ta ở đây. Thật chất cô ta có niềm tin rất lớn rằng anh sẽ không làm vậy.

Đế Cô Hàn làm người trước nay đều quang minh lỗi lạc, rõ rõ ràng ràng cũng không khó để nắm bắt. Lý Giáng Tuyết vì lấy lòng anh xem như đã phí tâm tư để hiểu anh, cũng thành công hiểu được anh.

Quả nhiên Đế Cô Hàn chỉ nhíu mày, nhìn cô ta mà không nói gì, như đang đợi cô ta nói trước.

Vấn đề là đám người kia chỉ muốn xem kịch vui, không có ý định để mọi chuyện lướt qua như vậy, chưa đợi Lý Giáng Tuyết chuẩn bị chu đáo đã giúp cô nói trước: "Đế thiếu gia cũng thật là, lấy vợ thì lấy, nhưng cũng phải nói rõ với Giáng Tuyết trước mới phải."
— QUẢNG CÁO —