Lý Giáng Tuyết nghe Đế Cô Hàn nói câu này trái tim suýt nhảy ra khỏi lòng ngực, cô vội chen lời chữa cháy: "Cô Hàn anh đừng nghe họ nói."
"Sao lại không nghe bọn tôi?"
"Bọn tôi đang lấy lại công đạo cho cô đó."
"Được rồi mà."
Thấy đám người kia vẫn không chịu thôi, Lý Giáng Tuyết không thể không cứng rắn, lại không mất chuẩn mực mà dùng rượu bịt miệng bọn họ: "Tấm lòng của mọi người tôi xin ghi nhận, ly này tôi uống."
Nói xong Lý Giáng Tuyết cạn sạch ly rượu trong tay.
Đám người thấy vậy bắt đầu vỗ tay huýt sáo khen ngợi.
"Anh Cô Hàn, chúng ta có thể nói chuyện riêng chút không?"
Lý Giáng Tuyết uống xong, thân hình mềm mại có chút chao đảo, vừa đi về phía Đế Cô Hàn vừa điềm đạm hỏi.
Chưa đợi Đế Cô Hàn lên tiếng đã có người e sợ thiên hạ không loạn mà hô lên: "Đế thiếu gia, đừng quên anh đã có vợ rồi nha."
Lý Giáng Tuyết suýt thì cắn nát răng lại chỉ có thể nén giận. Cô ta chỉ đưa ánh mắt đáng thương lại khó xử nhìn Đế Cô Hàn.
Chẳng qua Đế Cô Hàn nhìn cô ta, lại không có tiếp thu: "Xin lỗi tôi không có thời gian."
Sắc mặt Lý Giáng Tuyết tái đi ngay lập tức.
Đám người kia thì hai mặt nhìn nhau đầy ẩn ý.
Đế Cô Hàn lại xem như không nhìn thấy, anh tự ráo cho mình một ly, sau đó giơ lên làm cử chỉ mời với đám người: "Lần này tôi chỉ tới bồi lễ, không định ở lại lâu."
Nói xong anh uống cạn.
"Rượu tôi đã uống, tới tôi cũng đã tới rồi. Tôi xin phép đi trước."
Đế Cô Hàn không đợi cho ai phản ứng đã quay lưng rời khỏi phòng bao.
"Ơ?"
Lúc này đám người mới giật mình, nhưng Đế Cô Hàn đã rời khỏi phòng rồi. Bọn họ hai mặt nhìn nhau, có người lại nói: "Đế Cô Hàn sau khi lấy vợ xong thật sự trở thành người đàn ông trang trí trên thắt lưng vợ rồi?"
Lý Giáng Tuyết nghiến răng, sau đó bất chấp chạy theo Đế Cô Hàn.
Thấy cô ta đi liền có người nói: "Mấy anh nói xem, Lý Giáng Tuyết đó có ý gì. Cô ta định chơi trò vụng trộm với Đế Cô Hàn à?"
"Ai mà biết chứ! Chẳng qua con người cô ta ham hư vinh, tôi nhìn điệu bộ Đế Cô Hàn, rõ ràng không phải anh ta chưa nói chia tay với Lý Giáng Tuyết, anh ta không phải người như vậy, vậy chỉ có thể là Lý Giáng Tuyết muốn day dưa rồi."
"Ha hả, nói thật là tôi muốn xem xem liệu Lý Giáng Tuyết có làm nên trò trống gì không. Cơ mà Đế Cô Hàn vừa cưới vợ liền quay xe làm người chồng ba tốt khiến tôi mở rộng tầm mắt nha."
"Thật muốn biết Lăng gia đại tiểu thư có bản lĩnh gì."
Ngoài cửa quán bar, Lý Giáng Tuyết đuổi kịp anh ngay lúc anh định lên xe đi mất.
" Anh Cô Hàn!"
Cô ta vội chạy tới, trên đường còn vô tình đụng phải người khác, mém chút bị người ta chửi.
Lúc thấy mục tiêu của cô ta là Đế Cô Hàn, gã ta mới bực bội phất tay đi.
Đế Cô Hàn nhìn thấy vậy, tuy rằng rất không vui nhưng vẫn đứng lại đợi cô ta.
Lý Giáng Tuyết rốt cuộc chạy tới bên người anh, nhìn người xung quanh không ngừng hướng ánh mắt tới đây, cô ta nắm lấy tay anh van nài: "Cô Hàn, chúng ta tìm một chỗ nói chuyện được không?"
Chẳng qua cô ta tự nhận mình rất hiểu Đế Cô Hàn, lại không tính đến bản thân không đủ để trở thành ngoại lệ trước nguyên tắc của anh.
Đế Cô Hàn trước mặt vợ ngốc câu nào cũng vợ ơi vợ hởi, lạnh lùng gở tay cô ta ra, lãnh đạm nói: "Lý Giáng Tuyết, tôi nghĩ chúng ta đã nói rõ ràng rồi."
"Đó là anh nói mà, không phải em muốn."
Lý Giáng Tuyết muốn khóc.
Chẳng qua nước mắt của cô ta rất mau đã bị ánh mắt lạnh lùng của Đế Cô Hàn chặn ngược, chỉ có thể nước mắt lưng tròng đáng thương nhìn anh.
Đế Cô Hàn lại chẳng hề thương xót, anh khẽ liếc qua thời gian trên đồng hồ, giây sau anh ngẩng đầu lên, nói với Lý Giáng Tuyết: "Sau này không cần gặp lại nữa."
Lý Giáng Tuyết suýt thì ngã quỵ trên đất.
Đế Cô Hàn lại dứt khoát bước lên xe ngay khi nói xong, không chút chần chừ lái xe đi.
Chỉ là Đế Cô Hàn không biết có người ở trong bóng tối đem cảnh tượng bọn họ lôi kéo chụp lại.
Thời điểm này ở nhà, ba mẹ Lăng vốn có bữa tiệc xã giao từ sau khi Lăng Vi gặp nạn, rất nhiều công việc quay lại trên vai họ vừa từ bên ngoài về, không nghĩ tới lại thấy con gái ngồi thù lù một cục ở trước cửa, ông bà không khỏi hết hồn nhìn nhau, sau đó vội xuống xe.
"Này là làm sao vậy dì Lưu!?"
Mẹ Lăng lúc bước xuống xe không cẩn thận suýt thì trẹo chân, vừa chạy đến cửa nhà vừa không quên hỏi dì Lưu.
Từ lúc Lăng Vi ngồi ở đây dì ấy cũng không vào nhà mà đứng canh cô, thấy hai vợ chồng họ về bà thật sự rất nhẹ nhỏm mặc cho Đế Cô Hàn nói sẽ về ngay. Nghe mẹ Lăng hỏi bà liền nói: "Là thế này bà chủ, cậu chủ Cô Hàn đã đi ra ngoài cho nên cô chủ mới ngồi đây đợi."
"Sao nó lại để con bé ở nhà một mình!?"
Mẹ Lăng nhất thời chỉ nhớ thương con gái mà không kịp suy nghĩ đã phun ra lời oán trách.
Dì Lưu rất khó xử, rõ ràng trong nhà còn có bọn họ mà. Nhưng bà không dám nói.