Ba Lăng nhìn bà vợ, hơi nhếch môi rất khó thấy. Nhưng rất nhanh ông đã quay qua Đế Cô Hàn, giọng điệu ẩn giấu sự cứng rắn thuộc về một vị gia chủ nói với anh: "Mặc dù xã giao là tốt nhưng tùy thời điểm, có những mối xã giao không cần cân nhắc đến" (4)
Đế Cô Hàn vừa nghe liền hiểu ngay, anh nói: "Con hiểu rõ"
Ba Lăng rất hài lòng với thái độ của anh, không nói gì nữa mà kéo tay bà vợ đang hờn dỗi đi vào nhà trước.
Đế Cô Hàn nhìn mẹ vợ ném tay ba vợ ra, anh buồn cười. T
"Vợ, vào nhà thôi"
Anh cũng nắm tay cô vợ ngốc đi vào nhà.
Vợ ngốc từ nãy giờ chỉ vùi đầu vào ngực anh, ôm eo anh cứng ngắt, lúc bị anh kéo tay đi chẳng chịu nhìn đường chỉ lo nhìn anh, như đang canh chừng khiến tim anh mềm nhũn. (18)
"Vợ, anh sẽ không rời khỏi em nữa.
Mặc dù chuyện đêm đó khiến mẹ Lăng mặt nặng mày nhẹ với anh một thời gian nhưng phản ứng đặc biệt sinh động của Lăng Vi lại khiến cả nhà kinh ngạc cảm thán. Họ nhìn thấy một tia hi vọng cô sẽ bình phục, hoặc là càng giống một người bình thường hơn. Đối với nhà họ Lăng từ khi cô gặp tai nạn đã là niềm vui cực lớn, cũng khiến họ tràn ngập kỳ vọng với tương lai. (6)
Nếu có điều gì không được như ý là... Lăng Vi bị cảm lạnh rồi.
Bởi vì chuyện này mẹ Lăng càng làm mặt xấu với anh.
"Không có vấn đề gì, ngược lại đây là dấu hiệu tốt đấy"
Đang lúc không khí căng thẳng, bác sĩ khám bệnh cho Lăng Vi bỗng nhiên nói.
Đế Cô Hàn và mẹ Lăng đồng thời ngẩng đầu nhìn ông. Mẹ Lăng vội hỏi: " Tốt là sao bác sĩ?"
Lão bác sĩ nói: "Đôi khi bệnh không phải là xấu, tỉ như khi cơ thể luôn đặt trong một tình trạng quá căng thẳng, chính là căng thì dễ gẫy, ngược lại bệnh nhẹ sẽ khiến cơ thể có thời gian thả lỏng. Tình huống lúc này của cô ấy cũng giống vậy, cứ như bao lâu nay cô ấy luôn gồng mình lên cảnh giác với mọi thứ, bây giờ bất chợt buông ra, sẵn có chút gió lạnh thế là đồng loạt bộc phát mới thành bệnh. Tình huống tốt là có lẽ sau khi khỏi bệnh cô ấy có thể nhanh chóng nhớ lại mọi chuyện cũng nên"
Nên là sao? Là chắc chắn hay không cái ông bác sĩ này!!! Đế Cô Hàn nhíu mày.
Tuy nhiên chỉ có anh để ý việc đó, mẹ Lăng sau khi nghe xong thì vô cùng vui mừng, nắm tay lão bác sĩ kích động lắc lắc: " Thật vậy chăng!? Tốt quá rồi!"
"Đúng vậy."
Lão bác sĩ lại không nhận ra bất mãn của anh, đối với mẹ Lăng lắc ông đến chóng mặt còn nói rất có sách mách có chứng: "Lần trước không phải nói cô nhà đã có phản ứng rất kích động đó sao. Tôi cho rằng có thể lần đó tâm trí của cô nhà đã có một lần đánh sâu vào, khiến cho cô buông lỏng tâm thần ra, bắt đầu chấp nhận hiện thực mà cô sợ hãi. Người nhà cứ tiếp tục như vậy là cô nhà sẽ càng có khả năng khôi phục."
"Cảm ơn bác sĩ.
Mẹ Lăng vui mừng quá đỗi, không ngừng cảm ơn ông, cứ như Lăng Vi có thể được như vậy đều là do ông ấy. Đế Cô Hàn bất mãn nói không nên lời.
Lão bác sĩ khách khí xua tay: "Không có gì, tôi không có làm gì. Tất cả là do mọi người đã cố gắng"
"Vẫn cần phiền bác sĩ để ý nhiều.
"Không phiền không phiền"
" Vậy để tôi tiễn bác sĩ.
"Được được."
Hai người cứ thế cười cười nói nói rồi dìu dắt nhau rời khỏi phòng, hoàn toàn không cho anh cơ hội nói tiếng nào.
Đế Cô Hàn trừng mắt nhìn theo đến khi họ khuất sau cửa phòng mới bực bội quay đầu lại. Nhìn người con gái lúc bệnh lại càng trở nên yếu ớt mỏng manh, anh thở dài, đi qua ngồi xuống bên mép giường, cầm khăn trên trán cô xuống định thay mới.
Vừa mới lấy xuống đã cổ tay anh bỗng nhiên bị người nắm lấy, anh giật mình nhìn lại thì thấy cô vợ mình tỉnh lại từ lúc nào. Lúc này cô đang dùng đôi mắt phức tạp nhìn anh... Khoan đã! Phức tạp??
Đế Cô Hàn nghi hoặc bất giác đưa mắt nhìn lại. Thế nhưng, làm gì có phức tạp. Bên trong đôi mắt của vợ ngốc anh vẫn là sự trong sáng thánh thiện ngây thơ lại lãnh diễm... Vợ anh quá đẹp. Cho dù không nói gì cũng đẹp. Bệnh rồi lại thêm chút yếu ớt càng đẹp hơn... Đế Cô Hàn, mày bệnh nặng rồi. (2)
Anh tự nghĩ rồi tự phì cười, cúi xuống hôn lên trán cô vợ ngốc vẫn đang ngây ngốc nhìn anh bằng một sự chấp nhất như ban đầu: "Vợ ngốc. Em đúng là ngốc. Mau khỏe lại nhé."
Khoảnh khắc khi anh đặt nụ hôn lên trán cô đó, trong đôi mắt người con gái chợt lóe lên một tia ngượng ngùng xấu hổ rồi nhanh chóng biến mất khi anh rời đi, rất nhanh đã trở lại dáng vẻ ngây ngốc trước đó. Như thể chưa từng xuất hiện trên khuôn mặt của người con gái bị mất trí nhớ, phản ứng lại trở về thuở ấu thơ còn bị chứng phong bế của người bị bệnh tự kỷ.
Lại nói, bởi vì Lăng Vi bị bệnh nên Đế Cô Hàn chăm sóc cô cũng tận tình cẩn trọng hơn.
Bình thường có những việc anh chỉ lo mặc ngoài nhưng bây giờ lại lo cả mặc trong, như thể cô vợ mất khả năng hành động vậy.
Đại thể như lúc này...
"Vợ, đi xì xì nào"
"Có phải uống nhiều nước rất nhanh buồn tiểu không? Nào, đi nào."
Đế Cô Hàn vừa nói vừa bế cô vợ ngốc lên khỏi giường, thản nhiên như thể vốn nên như vậy đi vào nhà vệ sinh.