Lúc anh vừa đến hành lang lầu một đã thấy cô vợ anh đứng ngây ngốc giữa đường. Cái dáng vẻ kia... Thật sự có thể khiến máu ghen của anh phun ba thước nếu có người dám nhìn cô lúc này.
"Đã nói em rồi, ngủ dậy không thấy anh cũng không được chạy ầm ầm nhu vậy, lỡ té thì sao?"
Anh mở miệng khiển trách nhưng giọng điệu đầy nhu tình ngọt nhức nách, lại cổ tình vặn cao âm li cử như muốn cho ai ở dưới lầu nghe thấy. Tuy không nhìn được biểu tình của người ta lúc này nhưng anh đã đủ thỏa mãn cái bụng dạ tiểu nhân của mình.
Vừa nói anh vừa đi đến, nắm tay cô vợ ngốc đi ngược về phòng. Trong lúc đó còn không quên phóng loa tú ân ái: "Cái dáng vẻ hở
trước hở sau này chỉ có thể để anh nhìn. Nào, chúng ta về phòng thay đồ rồi mới ra ngoài gặp được biết không?"
Dì Lưu nghiêng đầu nhịn cười, còn không quên liếc mắt nhắc nhở đâm người làm tám tám lại chút, nhưng thật ra lại rất thích thú nhìn vẻ mặt của vị khách nào đó.
Đối với họ, những ai có ý đồ quấy rối hạnh phúc của chủ nhân đều là kẻ thù cần phải chung tay diệt trừ.
Nếu Để Cô Hàn mà biết người một nhà trong lúc không hề thương lượng qua lại đồng lòng nhất trí đối ngoại như vậy nhất định sẽ vỗ tay.
Anh thì dẫn cô vợ ngốc vào phòng thay đồ, vì cố tình muốn khiêu khích Thích Giản mà còn đè cô vợ ra hôn một trận, đến khi môi vợ hồng ướt át, nhìn là biết vừa làm gì anh mới chịu. Nhìn cô vợ bị anh hôn đến thở hổn hển, khóe mắt ươi ướt lại chỉ nhu thuận ôm eo anh, anh khế gõ vào trán cô sủng nịnh nói: "Em đó, ngốc rồi mà còn rước hoa đào về cho anh ngột ngạt, phải phạt nha"
Cô vợ ngốc trong mắt anh cái gì cũng không hiểu, anh nói gì cũng chỉ chấp nhất nhìn anh, mặc anh muốn gió được gió, muốn mưa được mưa, Đế Cô Hàn nào nỡ nói nặng, nói phạt còn chẳng bằng nói đó là tình thủ của hai vợ chồng từ khi họ có nụ hôn dưới mưa cánh hoa kia mối quan hệ liền trượt tới một bước dài, chỉ còn kém súng thật đạn thật ra trận tạo em bé nữa thôi. Mặc dù cô vợ anh ngốc nhưng vẫn là ngốc xinh đẹp nuột nà ngon lành khiến anh thèm nhỏ dãi lại không dám ăn chứ không có chuyện bất động như Thái Sơn đâu nha.
"Được rồi, đi thôi"
Rốt cuộc ăn mặc đàng hoàng cho cô vợ, anh mới dắt tay cô rời khỏi phòng.
"Vợ, nói trước nha. Lát nữa phải nể mặt anh đó"
Đế Cô Hàn thần thần bí bí ghé vào tai cô nói, rõ ràng biết ngoài mình ra ai cô cũng không phản ứng vẫn dặn dò như thằng đần.
Ở chung với vợ ngốc riết rồi Đế thiếu gia cũng bị ngáo đá luôn.
Vợ ngốc không nói gì, chỉ nhu thuận nắm tay anh, theo anh đi xuống lâu.
Cô vừa xuất hiện Thích Giản đã nhìn cô chằm chằm.
Trong mắt Thích Giản, Lăng Vi khi yên tỉnh vẫn là Lăng Vi trước đây, ngỡ như chưa từng thay đổi. Cho nên hắn vừa thấy cô liền niềm nở dán lại, giống như đặc biệt thân thiết với cô mà cười nói: "Lăng Vi, lâu rồi không gặp."
Đế Cô Hàn nhìn hắn như nhìn một thằng ngốc. Bỗng nhiên anh cảm thấy vị giám đốc dưới trướng vợ ngốc của hắn có hơi thiếu thông minh. Bộ hắn quên mất vợ anh mất trí nhớ à?
Bởi mới nói ngu thì chịu.
Thế nên ngay bước đầu tiên Thích Giản đã đạp phải mìn.
Đối với sự niềm nở của hắn, người con gái kia đến cái ánh mắt cũng không thèm cho hắn, từ đầu chí cuối tầm mắt của cô đều đặt trên người Đế Cô Hàn, vô cùng nể mặt nha.
Đế Cô Hàn cười cười, dắt tay cô vợ đi ngang qua hắn. Nhìn vẻ tươi cười đang dần nứt ra của hắn, nụ cười của anh càng hả hê.
Đương nhiên anh không rảnh đi giải vây cho hắn. Khi dì Lưu bưng đến một ly sữa, anh cầm nó lên đưa cho cô vợ: "Vợ, uống sữa nào"
Người con gái trước đó còn chẳng thèm phản ứng Thích Giản, lúc này lại cầm ly sữa lên, chầm chậm uống. Bởi vì không cẩn thận mà để lại một vòng sữa trên mép môi, Để Cô Hàn cười sủng nịnh rồi lấy khăn lau cho cô. Lau xong còn cúi đầu hôn lên mép môi cô một cái: "Ngọt"
Người con gái tưởng anh đang thân thiết, nhìn anh hai giây rồi cũng bắt chước hôn lại lên mép môi anh một cái, còn canh rất chuẩn nha, không sai một ly.
Dì Lưu run run vai quay lưng đi.
Thích Giản cứ như bị mười quả tả đập vào mặt, đau rát dữ dội.
Mới đó hắn còn khoe khoang bản thân với cô thân thiết cỡ nào, bây giờ bị vả mặt bấy nhiêu, sao có thể không đau.
Nhưng hắn không cam lòng, nhất định muốn soát cho đủ độ tồn tại.
Hắn gọi: "Lăng Vi."
Người con gái như thể không nghe thấy, ánh mắt chẳng rời anh chồng.
Thích Giản không chịu thua: "Lăng Vi, tôi là Thích Giản"
Đế Cô Hàn ngẩng đầu nhìn trần nhà, nén cười.
Người con gái vốn đang nhìn anh thấy anh nhìn trần nhà cũng bất giác ngẩng đầu nhìn theo, dáng vẻ còn rất nghiêm túc như đang làm chuyện gì hệ trọng lắm.
Nhìn từ ngoài vào lại giống như đang cố tình làm lơ Thích Giản.
Có khoảnh khắc Thích Giản đã nghĩ Lăng Vi cổ tình làm xấu mặt hắn. Hắn thế mà quên mất cô mất trí nhớ, tâm trí cũng không bình thường, trong lòng phi thường tức giận.
"Ngốc!"
Lúc Đế Cô Hàn nhận ra việc này, anh nén cười, khế gõ vào trán cô một cái đầy sủng nịnh. Vợ anh đúng là quá nể mặt anh, cưng quá đi mất.
Thích Giản giận đến không thốt nên lời nhưng cuối cùng cũng trả lại bầu không khí yên tĩnh cho nơi này. Để Cô Hàn nghĩ nếu hắn có thể biến mất luôn thì càng tốt.