Anh Hàn, em là Giáng Tuyết. Có lẽ anh đã xóa thông tin liên của em rồi cũng nên, nhưng mà em vẫn muốn nói với anh một câu xin lỗi, thời gian qua đã tạo cho anh nhiều rắc rối như vậy. Là em nhất thời nghĩ không thông, anh vẫn luôn là một người bạn trai tốt, chính trực lễ độ, chưa từng làm gì có lỗi, em nên thỏa mãn mà không phải day dưa không dứt. Giờ em đã hiểu ra rồi, chỉ mong anh tha thứ cho sự nông cạn của em, em thật sự không cố ý khiến anh lâm vào tình thế khó xử. Nếu anh tha thứ cho em thì hãy trả lời em. Em đợi tin nhắn của anh.
Nhìn tin nhắn đã được gửi đi, Lý Giảng Tuyết có chút hồi hộp đến mức tay cầm điện thoại bắt đầu đổ mồ hôi mà căng thẳng chờ đợi.
Từng giây từng phút trôi qua đối với Lý Giáng Tuyết dài giống như một thế kỷ.
Rốt cuộc vào một thời điểm nào đó mà đến Lý Giảng Tuyết cũng không rõ, điện thoại bỗng vang lên một tiếng ting.
Cô ta bị giật mình đến nổi làm rơi điện thoại.
Lúc nhặt được điện thoại lên, nhìn thấy tin nhắn đến, mặc dù từng câu từng chữ đều toát ra sự lạnh lùng lãnh đạm nhưng vẫn khiến cô ta bật khóc.
Xin lỗi thì không cần, chỉ cần sau này cô sống an phận chút, tương lai ở Đế Đô vẫn có chỗ cho cô đứng. Đừng nhắn lại nữa, từ giờ chúng ta là người xa lạ.
Lý Giáng Tuyết rất vui, bởi vì ẩn ý trong câu nói kia. Có nó, Lý Giảng Tuyết cũng có dũng khí bắt đầu trở lại, mặc kệ một chút điều tiếng do chuyện trên mạng mang đến. Thời điểm kích động, mặc dù bên trên đã nói đừng nhắn tin lại nhưng cô ta vẫn quen tay hồi đáp.
Kết quả là... Số điện thoại này đã chặn bạn.
"Vợ ơi, hình như sắp đến sinh nhật em rồi thì phải"
Đương lúc đang ngồi nghỉ ngơi uống trà chiều trong hoa viên, Để Cô Hàn lật lật lịch sử trang cá nhân của cô vợ. Vốn dĩ mục đích của anh là muốn tìm hiểu về cô, sẵn tiện tăng thêm hiểu biết về cô vợ ngốc lúc chưa ngốc, bỗng nhiên nhìn thấy tin tức chúc mừng sinh nhật cô vào năm trước của đông đảo nhân viên trong Lăng thị với cô. Nhìn thời gian anh mới giật mình nhận ra chỉ còn có non nửa tháng nữa thôi.
Cô vợ anh lúc này đang dựa lưng vào cây cột dưới giàn hoa bên cạnh anh, nghe anh nói cũng không có phản ứng, chỉ ngây người nhìn hoàng hôn đang dần buông xuống ở cuối trời.
Lăng gia nhà chính vốn nằm ở một địa điểm rất tuyệt vời bên ngoài ngoại ô Đế Đô. Mỗi khi hoàng hôn buông xuống, hoa viên rộng gần trăm mẫu đất trở thành thiên đường của những tia nắng màu vàng cam rực rỡ. Thật sự là một kỳ cảnh tuyệt đẹp.
Mặc dù nói là tình trạng của cô vợ anh đã tốt hơn nhưng đại đa số thời điểm cô vẫn có thói quen ngẩn người. Để Cô Hàn xoay người dựa vai vào cây cột ngắm sườn mặt bị hoàng hôn nhuộm lên một màu sắc huyền ảo của cô, không khỏi bị kinh diễm hồi lâu.
"Vợ à, cho dù là lúc không nói gì em vẫn đẹp lắm nha.
Anh nói mà không chút ngại ngùng nào còn vô cùng trịnh trọng.
Thấy cô vợ vẫn ngơ ngác, cùng lắm chỉ quay đầu nhìn anh vì thấy anh nói chuyện, đôi mắt trong veo chăm chú lại thành kính, anh khế chọt chọt má cô tỉ tê: "Vợ à, xưa nay anh chưa từng nghĩ sẽ cưới nữ thần kinh thương là em. Thật sự thì nhân sinh của chúng ra rất khác xa nhau. Cuối cùng lại quy về một mối, thật khiến người ta không ngờ tới."
"Có phải ông trời quá chiếu cố anh không?"
"Trời ạ, anh hạnh phúc quá đi mà"
Cho dù là người nghiêm túc cỡ nào cũng thấy ngượng ngùng thay cho anh.
"Vợ, hôn cái nào!"
"Hôn anh đi. Chuyện này em biết mà, em còn giỏi nữa đó."
Dưới sự mè nheo mất hết liêm sĩ của người đàn ông nào đó, cùng với
sự ngượng ngùng không ngừng lên lên men dưới đáy lòng, người con gái rốt cuộc rướn người tới, thỏa mãn anh mà ịn môi lên khóe môi anh.
Rụt rè mà thận trọng quá đỗi.
Đế Cô Hàn yêu chết được dáng vẻ này của cô, nhưng vẫn miệng tiện càm ràm: "Em thật là, đây là hôn sao?"