Nhưng nhìn khuôn mặt không có vẻ gì là đang nói dối, là nghi hoặc thật sự của Đế Cô Hàn, Lý Giảng Tuyết mụ mị đầu óc, lung ta lung tung nói: "Không phải... Lần trước... Chính là sau vụ lộn xộn trên mạng, em có nhắn tin với anh... Em, em còn giữ tin nhắn!"
Nói đến đây Lý Giáng Tuyết vội lấy điện thoại ra, bật lại lịch sử tin nhắn cho anh.
Để Cô Hàn nhìn xong, mày lại càng khẩn hơn.
Tin nhắn của Lý Giảng Tuyết chứng tỏ cô không nói dối. Nhưng anh rõ ràng không hề nhận được tin nhắn của cô ta, càng không nói đến việc nhắn lại... Bỗng nhiên một suy nghĩ táo bạo mạnh mẽ nhảy ra khỏi đầu anh.
Chỉ có thể có một lời giải thích cho chuyện này, đó là anh không trả lời Lý Giáng Tuyết thì đó là người khác. Ai lại có thể cầm điện thoại của anh, trả lời Lý Giảng Tuyết, sau đó chặn cô ta đây?
Đế Cô Hàn sững sờ, không muốn tin, lại không biết phải dùng lý do gì để bác bỏ. Nhất thời anh không biết làm sao đối mặt với sự thật bỗng nhiên bật mở này.
"Quý khách, đồ của quý khách đã gói xong"
Đến nổi nhân viên bán hàng đã gói hàng xong, gọi anh, anh không phản ứng. Tâm tình lúc tới đây không cánh mà bay.
"Quý khách?"
"Anh Cô Hàn?"
Nhìn anh như vậy, Lý Giảng Tuyết trong lòng có cảm giác nhưng nhất thời lại không nắm được manh mối, cô đưa tay lay anh.
Lúc này Để Cô Hàn mới bừng tỉnh.
"Cảm ơn"
Anh lãnh đạm nhận đồ từ tay nhân viên, không quay đầu lại đi thẳng.
Lý Giảng Tuyết định gọi anh nhưng cuối cùng đành phải thôi, cứ thế nhìn anh đi mất.
Trong lúc tâm trạng cô rất khó tả bỗng nhiên bên tai cô vang lên âm thanh của nhân viên bán hàng: "Chị Giáng Tuyết quen người đó sao? Anh ta thật sự hào phóng nha, vừa đến liền mua ngay trọn bộ sản phẩm mới ra mắt của chúng ta. Người nhận bộ trang sức này nhất định rất hạnh phúc."
Lý Giáng Tuyết ngẩn ra, trong lòng chua xót.
Đúng vậy. Và người đó không phải cô.
Lý Giảng Tuyết, người đàn ông đó chỉ là bèo trôi trong cuộc đời của mày. Đừng nghĩ nhiều nữa, mày có cuộc sống của mày, rồi sẽ có hạnh phúc của riêng mày.
Đế Cô Hàn một đường lái xe về thẳng nhà mà biểu tình ngày một kém. Đến nổi khi anh bước vào nhà dì Lưu định chào anh thấy vẻ mặt của anh như vậy lại nghẹn lời, run sợ nhìn anh đi lên lầu.
Cho dù trên tay anh cầm một hộp quà được gói rất đẹp và tinh tế cũng không cứu nổi tâm trạng của anh lúc này.
Cả quảng đường về đây trong đầu anh chỉ toàn một chuyện. Nếu Lăng Vi đã khôi phục từ lâu, vậy anh chẳng khác gì một thằng ngốc, bị cô ấy đùa giỡn xoay vòng.
Đế Cô Hàn trầm trọng đi vào phòng, ném chiếc hộp trên tay đi, ngồi xuống bên cạnh giường, nhìn người con gái anh cứ ngỡ là đầu ấp tay gối cỡ nào thân mật vẫn còn đang ngủ, cố gắng bình ổn tâm tình.
Nếu không phải như vậy... Không, mày đừng ngốc nữa Đế Cô Hàn. Chẳng ai có thể động đến điện thoại của mày. Còn cả cái giọng điệu kia nữa.
"Lăng Vi."
Anh đối với người trên giường gọi.
Anh lại không gọi vợ mà gọi tên cô. Phải biết rằng từ ngày đầu tiên họ kết hôn anh đều gọi cô là vợ, một điều vợ, hai điều vợ ngốc, ba điều Vợ yêu.
Chẳng qua mặc kệ anh gọi như vậy, người con gái vẫn mơ hồ tĩnh lại.
Sắc mặt Đế Cô Hàn trầm xuống.
Anh nhìn khuôn mặt ngây ngốc kia, lửa giận lại bùng lên.
"Lăng Vi, em đã khôi phục rồi đúng không"
Đây không phải một câu hỏi. Bởi tự sâu trong lòng anh đã đoan chắc đó mới là sự thật.
"Em không chỉ đã khôi phục, còn khôi phục từ sớm rồi đúng không"
Lúc bác sĩ bảo cô có thể khôi phục sau trận bệnh kia anh còn không tin. Không, anh là bị biểu hiện quá mức xuất sắc của cô lừa.
Ai cũng bị lừa.
Cô rất vui đi.
"Có phải em cảm thấy làm vậy rất vui không, Lăng Vĩ?"
"Không..."
Lăng Vi theo bản năng hả miệng phản bác, lại chẳng khác nào đang thừa nhận.
Đế Cô Hàn bật cười chua chát.
Lăng Vi hoảng thật sự, nhưng cô lại không biết nên nói sao. Bất ngờ
bị vạch trần như vậy, cô không kịp chuẩn bị, cũng bị vẻ mặt của anh làm bối rối mà gục đầu né tránh.
Nhưng Đế Cô Hàn không cho cô thời gian để suy nghĩ ổn thỏa. Anh cười chua chát.
"Giờ em vui chưa? Em xoay tôi như chong chóng, như một trò đùa em vui chưa?"
"Em không có..."
Lăng Vi run run đáp.
"Lăng Vi, nếu em thật sự xem tôi là chồng em thì em sẽ không làm vậy."
Lăng Vi sững sờ.
Còn Đế Cô Hàn nói xong thì đứng dậy đi thẳng ra cửa.
Lăng Vi ngây ngốc hồi lâu mới hoàn hồn, nhìn lại không thấy anh đâu cô mới thật sự hoảng hốt, vội vàng lao xuống giường.
"Cô Hàn..."
"Cô Hàn!"
Cô lao như bay xuống lầu, mấy lần lảo đảo suýt ngã vẫn nóng vội gọi