Dì Lưu chẳng rõ chuyện gì, định nhắc nhở cô thì cô cứ như không thấy bà, xẹt qua người bà, cứ thể chân trần, quần áo phong phanh chạy ra ngoài.
"Cô Hàn anh đừng đi!"
"Anh đừng đi mà Cô Hàn!"
"Em không có nghĩ vậy đâu..."
"Em không có nghĩ vậy mà.."
Nhìn bóng xe lạnh lùng chạy xa, Lăng Vi ngã ngồi trên mặt đất, đôi mắt ngơ ngác dần dần ngập nước. (s)
"Cô Hàn.."
"Có chuyện gì vậy?"
Lúc này mẹ Lăng nghe thấy âm thanh hỗn loạn nên ra ngoài xem thử, thấy con gái mình ngồi dưới đất khóc thì lo lắng chạy tới.
"Con gái! Con sao vậy? Đừng khóc, có gì từ từ nghĩ cách"
Mẹ Lăng đau lòng gần chết. Đây là lần đầu tiên bà thấy cô khóc thương tâm như vậy, chỉ rơi bước mắt mà không phát ra âm thanh nào, tuyệt vọng muốn chết như vậy. Cho dù là trong quá khứ con gái bà vẫn luôn là ngươi mạnh mẽ đến vậy.
"Cô Hàn..."
Chẳng qua Lăng Vi vẫn không để ý tới bà, chỉ vừa khóc vừa ngơ ngác lập lại tên của con rể bà.
"A Vi, con..."
Mẹ Lăng nói đến đây thì ngừng, đôi mắt mở to đầy giật mình nhìn cô: "Con... Con khôi phục rồi ư?"
Lăng Vi không nói gì nhưng lúc này lại gục mặt vào hai lòng bàn tay, khóc nức nở.
"A Vi..."
Mẹ Lăng vừa mừng, lại vì không hiểu gì mà đau lòng khi nhìn thấy cô khóc như vậy, khuyên thì khuyên không được, dỗ cũng dỗ không xong.
Dì Lưu lo lắng xoay vòng kể sơ lại tình huống. Nhưng bà cũng không biết nhiều, mẹ Lăng nghe xong cũng to đầu, chỉ đành nhẹ giọng khuyên nhủ: "A Vi, Cô Hàn không phải đi luôn đầu, nó sẽ về mà, con đừng như vậy."
"Có gì chúng ta vào nhà trước, con kể cho mẹ nghe, chúng ta cùng nhau giải quyết được không"
Lăng Vi nghe thấy thì ngẩng mặt lên nhìn bà, ngơ ngắc nghĩ, Đế Cô Hàn sẽ trở về sao...
Đế Cô Hàn người mà cô biết là người không bị gò bó bởi khuôn phép, làm người tự tin phóng túng, thẳng thắn không câu nệ. Bởi vì anh không thích đám tiểu thư thế gia chỉ biết làm bình hoa mà tuyên bố sẽ không bao giờ qua lại với bọn họ. Anh nói được làm được, bạn gái trước giờ chưa có ai là tiểu thư thế gia mà toàn những cô gái bình thường có trí tiến hướng.
Cô thích anh lâu như vậy, chỉ có anh không biết cô, còn cô lại rõ ràng tính cách của anh như lòng bàn tay, chẳng qua cô chưa bao giờ tự tin để tiến lại gần anh như chinh phục một hợp đồng trăm tỷ.
Người khác không biết nhưng cô biết, bởi vì thời gian qua cô luôn giả ngốc, nên cô biết anh để ý cái gì. Người đàn ông tự tin nhưng cũng có nổi sợ, có lòng tự trọng. Biết rõ lâu nay cô vẫn giả ngốc, anh thấy thẹn trong lòng vì quãng thời gian tận tâm, gần như là dùng chân thành để chăm sóc cô. Kết quả lại phát hiện người bên cạnh mình luôn tỉnh táo, anh có thể không thẹn quá hóa giận sao.
Anh sẽ trở về ư... Thay vì trút giận lên người cô, anh lại bỏ đi... Chẳng thà anh cứ mắng, cứ hạch họe đâm chọt cô bằng những lời khó nghe... Nhưng không có. Anh bỏ đi... Anh bỏ đi rồi...
"Oa oa oa mẹ ơi! Anh ấy muốn bỏ con rồi"
Như từng cái kim châm vào lòng cô, Lăng Vi rốt cuộc không chịu nổi thống khổ mà ôm chặt cổ mẹ Lăng khóc thất thanh.
Âm thanh kia tan nát cõi lòng cỡ nào, khiến mẹ Lăng cũng rơi nước måt.
Rốt cuộc đây là sao... Bà đầy đầu mơ hồ chẳng rõ, chỉ biết vội vã ôm con gái, ra sức dỗ dành trấn an cô: "Không có, con gái ngoan. Sao nó có thể bỏ con được chứ"
"Oa oa oa... Cô Hàn..."
Anh đừng đi...
Tâm trạng bị đả kích đến đỉnh điểm, Lăng Vi cứ vậy ngất đi trong tay mẹ Lăng.
"A VA"
"Cô chủ!"
"Rốt cuộc là chuyện thế nào?"
Lúc ba Lăng nghe nói con gái đã khôi phục thì rất ngạc nhiên, cũng vui mừng. Nhưng không nghĩ tới đây là chuyện vui, con gái ông lại thương tâm đến ngã quỵ.
Mẹ Lăng bị ông hỏi cũng đau đầu: "Chuyện này tôi không rõ nữa, tôi cũng là nghe lại từ dì Lưu, tôi lại không dám hỏi con bé... Tôi sợ kích thích tới nó."
Ba Lăng không đồng tình: "Không hỏi thì sao mà giải quyết được, chẳng lẽ không nói tới thì nó có thể vui lên sao?"
Mẹ Lăng nghẹn lời.
"Vậy bà đã gọi cho Cô Hàn chưa?"
Ba Lăng xoa xoa thái dương hỏi tiếp.
Mẹ Lăng nén giận nói: "Nó không thèm bắt máy của tôi luôn"
"Để tôi hỏi nó."
Ba Lăng là phải hành động, nói xong liền đẩy cửa đi vào phòng.
"Ông à!"
Mẹ Lăng chẳng giữ được ông, vội vã chạy theo.
Lúc này Lăng Vi đang ngồi dự vào đầu giường thất thần. So với dáng vẻ lúc còn ngây ngốc, trông cô bây giờ còn khiến người ta lo lắng hơn. Ít nhất lúc đó cô không buồn không vui, còn bây giờ tâm sự trùng trùng, không nói chỉ vì không muốn nói thôi.
Bởi vì người khiến cô phản ứng nhiều nhất đã đi rồi...
"A Vi."
Ba Lăng ngồi xuống cái ghế bên giường.
"Dạ."
Lăng Vi nhẹ giọng đáp lại, như không có hơi sức, ánh mắt cũng phiêu đăng nơi nào đó, như người mất hồn.
Mà có lẽ vậy...
Ba Lăng thở dài, nhẹ giọng hỏi: "Rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì, con sẽ nói với ba chứ?"
Mẹ Lăng lại thấy ông hỏi quá trực tiếp, khẽ đưa tay đẩy ông một cái.