Đương lúc bà muốn nói lời chữa cháy thì đã nghe Lăng Vi nói một cách thẩn thờ: "Anh ấy giận con giấu anh ấy chuyện con đã hồi phục"
Ba mẹ Lăng giật mình sững sốt.
Họ làm sao cũng không nghĩ chuyện lại là như vậy, nhất thời có chút không kịp phản ứng.
Cuối cùng ba Lăng là người tỉnh táo trước, mà ông chỉ dùng cái đầu lạnh của mình nghĩ một chút đã hiểu căn nguyên mọi chuyện.
Ông hỏi: "Cho nên là, con đã khôi phục lại từ lâu rồi?"
Lăng Vi gật đầu thật nhẹ.
"Lúc nào?"
Ông lại hỏi.
Lăng Vi đáp nhẹ tênh: "Lúc bị sốt do cảm lạnh"
Lần này hai vợ chồng im lặng thật lâu.
Họ lại làm sao cũng không nghĩ cô lại khôi phục từ sớm như vậy. Thế mà lâu nay họ chẳng hề phát hiện ra... À không, thân là người đầu ấp tay gối như Đế Cô Hàn mà còn bị cô lừa gạt lâu như vậy, không trách nó lại giận... Ba mẹ Lăng có chút không biết phải nói sao.
"Vì sao.."
Mẹ Lăng không hiểu. Bộ ngốc đến nghiện rồi ư? Bà cho rằng người như con gái bà nếu biết hành vi trước đây của mình sẽ rất khó chịu mới đúng. Bởi nó là người đã quen làm mưa làm gió trên thương trường, ai lại muốn làm kẻ ngốc.
Lăng Vi ngẩn ngơ.
Vi sao ư?
Thời điểm cô khôi phục lại, nhìn thấy người đàn ông cô vẫn luôn tâm niệm trong lòng ngồi trước mặt mình, còn là dưới thân phận chồng mình... Khi trong đầu nhanh chóng lướt qua những chuyện đã xảy ra trong thời gian qua, một giây cô cũng không hề suy nghĩ đã làm như mình chưa từng khôi phục.
Vì sự dịu dàng mà người đàn ông dành cho cô tựa như mộng như ảo, khiến cô mê luyến, trầm luân.
Đã có thời điểm cô tự ngẫm lại có nên nói ra việc này không thì cô bỗng nhận ra mình không hề muốn.
Cô vậy mà cam tâm tình nguyện làm một kẻ ngốc suốt đời. Làm kẻ ngốc của mình anh thôi. Nếu kẻ ngốc có thể hưởng hết dịu dàng của anh, vậy làm kẻ ngốc có làm sao đâu.
Cái cô chẳng ngờ tới là hiện thực lại phơi bày...
Cô đã nghĩ đúng... Cô vừa khôi phục, mọi thứ cô cố gắng gìn giữ đã không còn nữa.
Vì sao ông trời lại ác tâm với cô như vậy... Khi cô cố gắng làm mọi thứ để đến gần anh, khi cô sắp sửa đến được bên cạnh anh rồi thì ông trời lại cướp đi cơ hội để cô thổ lộ với anh. Khi cô đang có anh, ông trời cũng cảm thấy cô quá tham lam, cho nên đem mọi thứ thu hồi mất rồi... Hức hức...
Ba ngày kể từ ngày Đế Cô Hàn rời khỏi Lăng gia, ai cũng không liên lạc được với anh, cứ như anh đã biến mất khỏi thế gian. Lăng Để hai nhà vẫn luôn tìm kiểm anh đều không có kết quả.
Đế Cô Hàn mặc dù là một tên hoàn khổ thiểu gia nhưng địa vị thiếu gia nhất lưu trong đám thế gia không phải là đồ bỏ. Sống trong hào môn đương nhiên phải có bản lĩnh, anh biết làm sao để trách sự tìm kiếm của họ.
Người hai nhà Lăng Để từ lúc Để Cô Hàn và Lăng Vi kết hôn đến nay đây là lần thứ nhất ngồi chung với nhau. Chỉ vì vấn đề tìm Đế Cô Hàn.
"Các vị cũng không có manh mối sao? Không biết nơi nào cậu ta có thể đi?"
Mẹ Lăng từ sốt ruột đến bất mãn, không kiềm được sự gắt gỏng trong lời nói: "Cái thẳng này, lớn tướng rồi mà sao còn làm cái chuyện trẻ con như bỏ nhà ra đi chứ!"
Người một nhà họ Để im re không biết nên đáp thế nào.
Mặc dù qua cách mẹ Lăng nhắc đến Đế Cô Hàn có thể thấy con trai họ với ba mẹ vợ có quan hệ không tồi, nhưng mà họ thật sự không thể quản nổi Để Cô Hàn.
Từ xưa đã vậy rồi.
Còn anh có trẻ con hay không... Họ đã nghe sơ sơ câu chuyện, tự nói thằng con họ không giận dỗi bỏ đi thì không phải là nó nữa rồi. Mặc cho họ cũng không có trách Lăng Vi.
Họ nhìn ra được Lăng Vi bởi vì mất đi Đế Cô Hàn mà như cái xác không hồn.
Rốt cuộc vì sao thằng con họ lại nghĩ Lăng đại tiểu thư đùa giỡn nó? Chẳng lẽ nó không nhận ra người ta thích mình cỡ nào?
Không, có lẽ nó biết Lăng Vi lúc ngốc vô cùng thích nó, nhưng không biết Lăng Vi lúc tỉnh táo có thích nó không. Có lẽ nó nghĩ một đại tài nữ như Lăng Vi nhất định chướng mắt nó. Nếu không phải vì cô ngốc thì còn lâu cô mới cưới nó. Cho nên khi nhận ra hiện thực này nó mới bỏ đi.
Phải nói rằng người một nhà thì vẫn có phần nào hiểu nhau, người nhà họ Để chỉ nghĩ một chút đã nhìn thấu được ít nhiều chân tướng. Nhưng cái cách giải quyết chuyện này việc đầu tiên yêu cầu là phải tìm được đương sự cái đã.
Mẹ Đế nói: "Những năm nay tự do của nó nhà chúng tôi đều không có quản. Nhưng mà bình thường nó chỉ lẩn quẩn bên trong Đế Đô chứ không có đi đâu xa. Tôi nghĩ nó vẫn đang ở Đế Đô"
"Chúng ta gần như đã lật tung Đế Đô"
Mẹ Lăng sầu thúi ruột. Có thằng rể quá có chủ kiến, tính tình như con ngựa non hầu đá cũng phiền phức thật đẩy. (4)
Nếu không phải con gái bà thích thì bà đã đá đít nó đi luôn cho rồi.