Cô Vợ Ngọt Ngào: Lão Công, Ôm Một Cái

Chương 532: Cầu xin anh đừng làm hại ông ấy



Nghe thấy tiếng bước chân, Đường Tâm Nhan ngẩng đầu lên theo bản năng. Lúc cô nhìn thấy ánh mắt của Lục Tử Thâm đang dính chặt trên người cô thì không khỏi có chút xấu hổ. Dù sao chắc chắn hình ảnh của cô bây giờ trong mắt anh ta là một người đang nghe lén.

“Thật sự không ngờ cô lại làm ra những chuyện như theo dõi người đàn ông của mình đó.” Lục Tử Thâm đi đến trước mặt Đường Tâm Nhan, nói khẽ, trên mặt là một nụ cười nhàn nhạt.

“Tôi…” Đối mặt với ánh mắt đầy chế nhạo của Lục Tử Thâm, biểu cảm trên gương mặt của Đường Tâm Nhan rất mất tự nhiên, cô không biết phải trả lời như thế nào.

“Anh tư, tôi vào được không?”

Mặc dù cửa phòng đang mở nhưng Lục Tử Thâm vẫn nhẹ giọng hỏi.

“Vào đi.”

Mặc dù chỉ có hai chữ ngắn gọn nhưng giọng nói giống như đến từ địa ngục sâu thẳm của anh vẫn khiến cho Lục Tử Thâm ở bên ngoài sợ chết khiếp.

Anh ta nhanh chóng đẩy cửa bước vào.

“Anh cả gọi điện thoại cho tôi rồi, tôi cũng đã biết chuyện rồi.” Lục Tử Thâm đi đến trước mặt Mặc Trì Úy, giọng điệu vô cùng nghiêm trọng nói.

Sắc mặt xám xịt của Mặc Trì Úy đã thể hiện rõ sự tức giận và hung ác tàn nhẫn của anh.

“Anh tư, anh muốn đi đâu?” Thấy Mặc Trì Úy lấy chìa khóa xe đi ra cửa, Lục Tử Thâm sợ chết khiếp, sợ anh sẽ làm ra chuyện mất kiểm soát nên Lục Tử Thâm đã nhanh chóng đi theo sau anh.

“Anh… Anh muốn đi đâu?” Thấy Mặc Trì Úy đi ra khỏi phòng sách với gương mặt đầy tức giận và u ám, Đường Tâm Nhan đang đứng ngoài cửa không khỏi lo lắng hỏi.

Hơi thở lạnh lẽo của Mặc Trì Úy khiến Đường Tâm Nhan cảm thấy sợ hãi.

Đôi mắt diều hâu âm u như ngọc của Mặc Trì Úy mạnh mẽ đặt lên người Đường Tâm Nhan.

“Tôi muốn khiến bố em sống không bằng chết, đau khổ tột cùng.” Mặc Trì Úy

“Anh… anh điên rồi sao? Bố tôi ông ấy đã chết rồi, Mặc Trì Úy, cho dù anh đã quên hết những chuyện của trước kia nhưng tôi tin anh sẽ sai người đi điều tra. Bố tôi đã chết trong tai nạn xe rồi, lẽ nào anh vẫn không thể quên hết mọi ân oán sao?”

Sắc mặt Đường Tâm Nhan trắng bệch, đau khổ hét lên.

“Chết rồi?”

Bỗng nhiên Mặc Trì Úy cười lớn.

“Tôi đã đánh giá quá cao sự hèn hạ và nham hiểm của bố em rồi, nhưng mà kế điệu hổ ly sơn của ông ta cũng đã sụp đổ rồi, tôi sẽ khiến ông ta nợ máu phải trả bằng máu.”

Nghe thấy những lời này của Mặc Trì Úy, Đường Tâm Nhan vô cùng mù tịt không biết gì, giống như bị sét mạnh mẽ đánh vào người giữa ngày trời trong vậy.

“Anh… anh đang nói bậy cái gì vậy? Một người bị bác sĩ phán định là đã chết rồi thì sao có thể xuất hiện được? Anh… chắc chắn là anh bị bệnh rồi, tôi đỡ anh về phòng nghỉ ngơi.”

Đường Tâm Nhan vừa định lên trước để đỡ Mặc Trì Úy nhưng đã bị anh đẩy ra. Mặc dù không bị ngã nhưng Đường Tâm Nhan vẫn bị va vào bức tường phía sau.

Nhìn bóng dáng rời đi của Mặc Trì Úy, dự cảm không lành trong lòng Đường Tâm Nhan càng lúc càng mãnh liệt hơn.

Một tiếng sau, Mặc Trì Úy đã đến một ngôi nhà dân ở ngoại ô với tốc độ hoàn toàn như một chiếc xe đua vậy.

“Anh tư, tôi thề, lần sau tôi tuyệt đối sẽ không… sẽ không ngồi trên xe của anh nữa đâu.”

Lục Tử Thâm nhanh chóng lao xuống khỏi xe, sắc mặt trắng bệch nhìn Mặc Trì Úy. Nếu vừa rồi không phải anh ta sống chết nắm chặt tay nắm cửa xe thì Lục Tử Thâm cũng không biết chắc mình có bị văng luôn ra khỏi xe với cái tốc độ nhanh này hay không.

Mặc Trì Úy không nói gì, trong đôi mắt diều hâu sâu như biển lóe lên một tia lạnh lùng.

“Đường Lôi sống ở đây đúng không? Xem ra cuộc sống của ông ta “sau khi chết” cũng không ra sao cả nhỉ?”

Lục Tử Thâm đã ổn định lại tinh thần, lúc nhìn thấy ngôi nhà quá sơ sài trước mặt thì đôi môi mỏng không khỏi nhếch lên đầy chế nhạo.

“Ông ta… chết chắc rồi.” Sau khi Mặc Trì Úy nói xong câu này thì sải bước lớn đi vào trong nhà.

Anh không gõ cửa mà trực tiếp dùng chân đẩy cửa ra. Cánh cửa vốn dĩ đã rất cũ kĩ rồi nên trực tiếp đổ ầm xuống đất luôn.

Nhìn thấy cú đá đầy tức giận của Mặc Trì Úy, Lục Tử Thâm sợ chết khiếp. Bản lĩnh của anh tư vẫn như trước, khiến anh ta… kinh hồn bạt vía.

Vì trời đã tối rồi nên trong nhà đang thắp đèn, rất rõ ràng rằng người bên trong vẫn chưa ngủ.

Nghe thấy âm thanh, người trong nhà trực tiếp đi ra.

“Các người… các người là ai? Đây là nhà tôi, các người… tôi sẽ báo cảnh sát đó.”

Lúc người phụ nữ đi ra nhìn thấy Mặc Trì Úy và Lục Tử Thâm thì đôi chân của bà ấy bị sợ đến nhũn hết cả ra.

Người phụ nữ?

“Đúng là củ cải già đa tình mà, tình cảnh đã như vậy rồi mà vẫn còn có đàn bà bên cạnh.” Lục Tử Thâm chế giễu.

Mặc Trì Úy đi thẳng đến trước mặt người phụ nữ.

“Người tôi muốn tìm là Đường Lôi, nếu không muốn chết thì cút đi cho tôi.”

Giọng nói trầm thấp của Mặc Trì Úy lạnh lùng đến mức người phụ nữ kia cảm thấy sợ hãi.

Người phụ nữ sợ hãi nấp người sang một bên, Mặc Trì Úy không còn bị cản trở gì nữa nên đi thẳng vào trong phòng cùng với Lục Tử Thâm.

Mặc dù trong phòng đã được thắp đèn rồi nhưng vẫn còn hơi tối, trong phòng cũng không được bày biện gì quá nhiều.

Mặc Trì Úy bước vào phòng, vừa liếc mắt một cái đã thấy Đường Lôi đang ngồi hút thuốc trên sofa.

Hình ảnh về cái chết bi thảm của mẹ, ông ngoại và bà ngoại không ngừng hiện ra trước mắt Mặc Trì Úy. Mặc dù anh không thật sự nhớ ra được những chuyện này, nhưng lúc nhìn thấy Đường Lôi, Mặc Trì Úy không thể khống chế được nỗi hận trong lòng mình.

“Ông…”

Nghe thấy âm thanh, Đường Lôi ngẩng đầu lên theo bản năng. Lúc nhìn thấy Mặc Trì Úy, sắc mặt ông ta liền thay đổi, trực tiếp ngã từ trên sofa xuống mặt đất.

Mặc Trì Úy bước từng bước lại gần Đường Lôi, trên người anh tỏa ra hơi thở nguy hiểm giống như con quỷ Satan vừa mới bước ra khỏi địa ngục thâm sâu, khiến người không rét mà run, sởn cả tóc gáy.

Đường Lôi cũng bị kinh hồn bạt vía. Ông ta không ngờ mình chỉ vừa mới trở về Trung Quốc không lâu thôi mà đã gặp Mặc Trì Úy rồi. Mấy năm nay ông ta luôn sống ở nước ngoài, chỉ vì thiếu tiền nên mới đặc biệt về Trung Quốc một chuyến để kiếm chút tiền để tiêu. Để tránh bị người của Mặc Trì Úy phát hiện ra, ông ta đã đặc biệt chọn ngôi nhà ở vùng ngoại ô này.

Nhưng ông ta thật sự không thể ngờ được Mặc Trì Úy có thể tìm ra ông ta chỉ trong một khoảng thời gian ngắn như vậy.

“Đường Lôi, tôi sẽ khiến ông trả giá cho món nợ máu vì những chuyện ông đã làm năm đó.” Trong ánh mắt sâu như biển của Mặc Trì Úy dừng lại trên người Đường Lôi có chút hung ác tàn nhẫn.

“Tôi không phải… tôi không phải là Đường Lôi, cậu… cậu nhận nhầm người rồi, tôi muốn báo cảnh sát.”

Đường Lôi bị dọa cho sợ đến kinh hồn bạt vía, ông ta nhanh chóng cầm điện thoại trong tầm tay lên, nhưng… nhưng Mặc Trì Úy đã nhận lấy roi da mà Lục Tử Thâm đưa cho rồi mạnh mẽ quất lên người ông ta.

“A…” Cơn đau bị roi da quất vào da thịt khiến Đường Lôi kêu lên như con heo bị giết thịt vậy.

Vào lúc Mặc Trì Úy muốn vung roi da lên một nữa thì giọng nói đầy sợ hãi của Đường Tâm Nhan vang lên bên tai anh.

“Mặc Trì Úy, đừng mà?”

Đường Tâm Nhan thất tha thất thểu bước vào phòng, trực tiếp chắn trước mặt Mặc Trì Úy.

Chết tiệt, nhìn thấy Đường Tâm Nhan, Mặc Trì Úy thấp giọng chửi một tiếng.

“Tôi… tôi sẽ nghe theo lời anh mà, Mặc Trì Úy, đừng… đừng làm hại ông ấy.”

Đường Tâm Nhan nhìn Mặc Trì Úy với vẻ mặt van xin, đến mức cô gần như quỳ xuống trước mặt anh.