Cô Vợ Ngọt Ngào: Lão Công, Ôm Một Cái

Chương 533: Đánh bằng roi



Mặc Trì Úy không nghĩ tới Đường Tâm Nhan đi theo sau anh mà anh lại không hề nhận ra.

“Tránh ra, tay tôi không muốn dính máu của cô.” Mặc Trì Úy lạnh lùng nói.

Đường Tâm Nhan lắc đầu.

“Tôi… mặc dù tôi không biết rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì? Tôi không thể khẳng định được tại sao một người đàn ông rõ ràng đã chết trong vụ tai nạn xe hơi cách đây mấy năm lại xuất hiện, nhưng mà ông ấy… dù sao ông ấy cũng là bố tôi mà? Tôi không thể… tôi không thể giương mắt nhìn ông ấy chết trong tay anh được, tôi không thể.”

Đường Tâm Nhan đau khổ hét lên.

Sự xuất hiện của cô đã làm dấy lên hi vọng trong Đường Lôi. Đường Lôi nhanh chóng đến trước mặt Đường Tâm Nhan.

“Tâm Nhan, bố là bố của con, bố là bố của con đây, con không thể không quan tâm đến bố được, con phải cứu bố.”

Nghe thấy giọng nói quen thuộc, cuối cùng trên gương mặt nhỏ nhắn không biết gì của Đường Tâm Nhan cũng hiện lên một tia vui mừng.

Cô có thể chắc chắn rằng người đang đứng trước mặt cô bây giờ chính là bố của cô.

“Bố, rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì vậy? Bố…”

Đường Lôi ra hiệu cho Đường Tâm Nhan đừng hỏi gì nữa.

“Chuyện này sau này bố sẽ giải thích với con, bây giờ con phải đảm bảo an toàn cho bố đã, Tâm Nhan.” Đường Lôi đem tất cả hy vọng gửi gắm lên người Đường Tâm Nhan.

“Con… Con sẽ không để ai làm hại bố đâu, không đâu.”

Mặc dù cô không biết đã xảy ra chuyện gì, nhưng thấy bộ dạng hai chân bị dọa sợ đến nhũn ra của bố cô, Đường Tâm Nhan vẫn chắn trước mặt anh theo bản năng.

“Đường Tâm Nhan, tôi không muốn nhắc lại lần thứ hai, cút đi.. cho tôi.”

Ánh mắt mạnh mẽ của Mặc Trì Úy hung ác nhìn vào Đường Tâm Nhan.

“Không, tôi không muốn, anh tha cho bố tôi đi, được không?”

Nhìn thấy tay phải của Mặc Trì Úy đang cầm roi da, tức giận đến mức nổi gân xanh trên mu bàn tay, Đường Tâm Nhan bị sợ đến gần chết.

“Tha cho ông ta?”

Mặc Trì Úy bỗng nhiên bật cười haha.

“Sao tôi có thể tha cho kẻ thù đã giết hại người thân của mình một cách thê thảm được? Tôi không những không tha cho ông ta mà tôi sẽ khiến ông ta hối hận vì đã sống trên thế giới này.”

Bàn tay to lớn của Mặc Trì Úy siết chặt cổ tay Đường Tâm Nhan, dùng lực mạnh đến mức giống như muốn bẻ gãy cổ tay của cô.

Đường Tâm Nhan đau đến mức cả khuôn mặt nhỏ nhắn của cô đều nhăn hết lại, nhưng cô vẫn kiên quyết cắn chặt răng.

“A…”

Đột nhiên Mặc Trì Úy dùng lực trực tiếp ném thẳng Đường Tâm Nhan về phía Lục Tử Thâm. Lục Tử Thâm sớm đã có chuẩn bị nên đã kịp thời đỡ lấy Đường Tâm Nhan tránh để cô bị ngã.

“Đừng mà…”

Thấy Mặc Trì Úy cầm roi da từng bước tiến lại gần bố mình, Đường Tâm Nhan đau đớn hét lên.

Đường Lôi bị hai con ngươi đen nhánh đầy sát khí của Mặc Trì Úy dọa sợ đến mức ngã phịch xuống đất.

“Mặc Trì Úy, tôi… dù sao tôi cũng là bố của Tâm Nhan, là bố vợ của cậu đấy. Cậu làm hại tôi, Tâm Nhan sẽ đau lòng đó.”

Đường Lôi lo lắng nói.

“Bố vợ?” Nghe thấy hai chữ này, đôi môi mỏng gợi cảm của Mặc Trì Úy khẽ nhếch lên nở một nụ cười lạnh lẽo.

“Ông… đáng chết.”

Anh nói xong câu này thì lại vung roi da lên một nữa, nghe thấy tiếng kêu bi thảm của bố mình, sắc mặt của Đường Tâm Nhan lập tức trắng bệch ra.

Cô muốn xông qua một lần nữa, nhưng Lục Tử Thâm kiên quyết giữ chặt lấy tay cô, nên cô chỉ có thể trơ mắt nhìn roi da trong tay Mặc Trì Úy quất lên người bố mình.

Không, không thể tiếp tục như thế được, anh sẽ đánh chết người bố vẫn còn sống của cô mất.

Đường Tâm Nhan liều mình, bỗng nhiên cắn một phát lên mu bàn tay của Lục Tử Thâm.

Chết tiệt. Cơn đau trên mu bàn tay khiến Lục Tử Thâm thấp giọng chửi một tiếng. Nhân lúc anh ta đang bị đau, Đường Tâm Nhan đã trực tiếp xông thẳng về phía Mặc Trì Úy.

Mặc Trì Úy hoàn toàn không ngờ tới lúc này Đường Tâm Nhan sẽ xông tới một lần nữa. Anh muốn thu roi lại nhưng đã không kịp nữa rồi. Mặc dù lúc roi còn ở trên không trung, anh đã giảm sức lực lại, nhưng chiếc roi da vẫn tàn nhẫn đánh lên lưng Đường Tâm Nhan.

Cơn đau khiến cô phát ra một tiếng rên rỉ.

“Tránh ra.”

Mặc Trì Úy lớn tiếng hét lên, nhưng Đường Tâm Nhan lại không quan tâm chút nào, tiếp tục dùng thân mình chắn trước mặt Đường Lôi.

“Anh đánh chết tôi cũng được, nhưng tôi… tôi sẽ không tránh ra đâu, tuyệt đối không.”

Đôi mắt hạnh trong veo như nước của Đường Tâm Nhan hiện lên một tia kiên định.

Đau đớn từ sau lưng khiến mồ hôi ướt đẫm trán cô.

“Anh tư, cô ấy đang mang thai, đứa con trong bụng cô ấy là con của anh đó.” Sợ Mặc Trì Úy lại vung roi da lên một lần nữa nên Lục Tử Thâm nhanh chóng đến bên cạnh anh, vô cùng nghiêm trọng nói.

Trong con ngươi đen nhánh lạnh lùng của Mặc Trì Úy lóe lên một tia vô cùng tức giận.

“Đường Tâm Nhan, cô thật sự cho rằng tôi không dám làm gì cô sao?”

Mặc Trì Úy trực tiếp kéo Đường Tâm Nhan đến trước mặt mình, bàn tay to lớn mạnh mẽ của anh nắm cằm cô, hơi thở vô cùng nguy hiểm, giống như muốn đem Đường Tâm Nhan bao phủ vào trong đó ngay lập tức.

“Tôi chỉ biết, tôi muốn bảo vệ… bố của tôi thôi.”

Con ngươi mọng nước vô cùng xinh đẹp của Đường Tâm Nhan nhìn thẳng vào con ngươi đen láy của Mặc Trì Úy mà không hề có chút sợ hãi nào.

“Ông ta, tôi tuyệt đối sẽ không tha cho ông đâu. Còn về phần cô, tốt nhất là cô nên ngoan ngoãn nghe lời đi, nếu không tôi sẽ lập tức sai người… phá đứa con trong bụng cô đấy.”

Đôi môi mỏng của Mặc Trì Úy lại mở ra lần nữa, trong đôi mắt đen nhánh sắc bén lạnh lẽo lóe lên một tia ớn lạnh khiến người khác phải kinh hồn bạt vía.

“Không, không thể được.”

Nghe thấy những lời nói tàn nhẫn không một chút hơi ấm nào của Mặc Trì Úy, Đường Tâm Nhan không khỏi hít một hơi khí lạnh.

“Không có chuyện gì là Mặc Trì Úy tôi không thể làm đâu.”

Bàn tay to lớn của Mặc Trì Úy trượt xuống dưới từng chút một, cuối cùng dừng lại trên chiếc cổ trắng nõn như thiên nga trắng trong tuyết mảnh mai của Đường Tâm Nhan.

“Anh tư, đừng mà.” Lục Tử Thâm toát mồ hôi lạnh khi cảm nhận được Mặc Trì Úy đang từ từ tăng thêm sức lực.

Sắc mặt Đường Tâm Nhan trở nên tái mét vì bị ngạt thở. Cô không dám tin nhìn Mặc Trì Úy, không muốn tin người đàn ông mà cô yêu sâu đậm này bây giờ lại muốn… bóp chết cô.

Đau khổ và tuyệt vọng khiến Đường Tâm Nhan đang ở trong bàn tay to lớn mạnh mẽ của Mặc Trì Úy trực tiếp ngất đi, và mất hết mọi tri giác ngay lập tức.

Thấy Đường Tâm Nhan ngã vào vòng tay của mình, trên gương mặt tuấn tú của Mặc Trì Úy hiện lên một nụ cười lạnh lùng.

Thấy Đường Tâm Nhan ngất đi, Đường Lôi có cảm giác tuyệt vọng mà trước giờ chưa từng có. Đôi mắt tam giác hẹp dài của ông ta đang nhìn chằm chằm Mặc Trì Úy đầy sợ hãi.

Đường Tâm Nhan bị cơn ác mộng làm cho tỉnh lại, những cảnh tượng trong mơ vô cùng khủng bố, khiến cô sợ hãi.

“Cô chủ, cô tỉnh rồi sao?” Người giúp việc đang ngồi bên cạnh sau khi thấy Đường Tâm Nhan mở mắt thì một nụ cười lập tức hiện lên trên gương mặt.

Đường Tâm Nhan cố ngồi dậy, những cảnh tượng trước khi hôn mê hiện ra trước mắt cô giống như một bộ phim.

Bố…

Nghĩ đến cảnh Mặc Trì Úy vung roi da lên, Đường Tâm Nhan lại hít một hơi lạnh. Cô vừa muốn xuống giường thì sau lưng truyền tới một cơn đau nhức.

“Cô chủ, cô đừng cử động, bác sĩ vừa mới bôi thuốc mỡ lên vết thương sau lưng cô rồi.”

Người giúp việc thấy Đường Tâm Nhan muốn xuống giường thì lập tức ngăn cô lại.