Chương 182: Lẽ nào, cô đã không còn trong trắng nữa?.
Ngày hôm sau, buổi tối, bảy giờ, quán karaoke Sao Xanh.
“Không, mình, mình không uống được nữa…” Đầu Tô Nhã Kỳ có chút choáng váng, vội vàng xua tay.
Cô chưa từng uống rượu bao giờ nên không hề biết rằng uống thứ này vào sẽ khiến đầu óc choáng váng đến như vậy.
“Nhã Kỳ, uống thêm chút nữa, uống thêm chút nữa rồi ra hát.” Một trong những nam sinh cùng lớp niềm nở nói.
“Đúng vậy, Nhã Kỳ, uống thêm chút nữa đi.” Những nam sinh khác vội vàng đứng dậy nói.
Tất cả các chàng trai đều nhìn cô với ánh mắt nóng bỏng.
Các bạn nữ cùng lớp khác nhìn cô như thể đang xem một vở kịch hay, không ai trong số họ bước lên.
Thời gian chỉ nửa ngày ngắn ngủi mà cái tên Tô Nhã Kỳ đã vang dội toàn bộ Học viện Hải Châu.
Tất cả các chàng trai đều rất tò mò về cô gái dịu dàng này.
Một câu nói “Tô Nhã Kỳ, bạn rất xinh.” cũng có thể khiến cô đỏ bừng cả mặt.
Dáng vẻ ngơ ngác ấy, vành tai đỏ ửng ấy đều khiêu khích trái tim của tất cả đám con trai.
Điều đáng ngạc nhiên hơn nữa là, giọng nói của cô giống như một chú chim anh vũ nhỏ, khiến người ta tê tái.
Ban đầu, cô giáo nghĩ chắc lại là một tiểu thư nhà giàu nào đó nhưng không ngờ, thành tích học tập của cô cực kỳ tốt. Nhìn thì có vẻ không dám nói chuyện, nhưng khi đối mặt với câu hỏi của giáo viên, cô trả lời không thiếu một từ. Điều này không chỉ khiến các bạn trong lớp mà cả giáo viên cũng rất ngạc nhiên. Vậy là đột nhiên cô trở thành chủ đề nóng trong trường.
Thế nên vừa tan học, một vài bạn cùng lớp nhiệt tình nói rằng muốn chúc mừng cô, vì vậy họ đến mời cô đi ăn và đi hát.
Nhưng một vài cậu bạn trai trong này lại có tâm tư khác. Mấy cô bạn gái cũng không phải dạng vừa, tất cả họ đều ở trong trạng thái chờ xem một vở kịch hay.
Ba tên con trai đi cùng họ tới đây nổi danh là những kẻ ăn chơi trác táng, không biết đã làm cho bao nhiêu nữ sinh đại học mang thai.
Bình thường họ cũng không thích gây rắc rối. Có trách thì trách cô quá hiền lành ngây thơ.
Bây giờ trong xã hội này làm gì còn cô gái nào nhút nhát, e thẹn như vậy nữa. Họ thực sự muốn xem, sự “giả tạo” này có thể duy trì được bao lâu.
Tô Nhã Kỳ không hề biết suy nghĩ đang tồn tại trong lòng mọi người. Cô chỉ cảm thấy hơi choáng váng, cả người run rẩy đứng lên: “Mình, mình đi vệ sinh trước… Lát nữa, lát nữa mình lại vào.”
“Nhã Kỳ, mình đi cùng cậu nhé.” Ba tên ăn chơi vội vàng đứng dậy, nhảy qua.
Tô Nhã Kỳ xua tay, cười nhẹ nói: “Không cần, không cần đâu… mình, mình có thể tự đi được mà.” Vừa nói cô vừa lảo đảo tiến về phía trước.
Ba tên ăn chơi không chịu buông tha nên đều bước tới, muốn đỡ lấy cô.
“Nhã Kỳ, để mình giúp cậu, không sao đâu.” Không cần biết cô từ chối hay không từ chối, bọn họ vẫn tiến lên phía trước.
Chỉ một câu “Cảm ơn” đơn giản như thế thôi nhưng cũng đủ khiến đũng quần ba tên nam sinh đã dúm dó lại.
Chẳng mấy chốc, ba người đã dìu cô tới cửa phòng nhà vệ sinh, Tô Nhã Kỳ một mình bước vào. Cô vừa bước vào, ba tên ăn chơi trác táng nhìn nhau, ánh mắt lộ ra vẻ thấu hiểu đối phương.
Đúng là một cô gái non nớt, cùng nhau lên thôi.
Vài phút sau, Tô Nhã Kỳ bước ra ngoài với đôi mắt mơ hồ.
“Nhã Kỳ, cậu không sao chứ?” Một tên trông khá đẹp trai trong đám đó vội vàng hỏi bằng giọng “quan tâm”.
“Không sao, mình, mình hơi buồn ngủ, mình, mình muốn về…”
Cô không biết tại sao mà đầu mình rất choáng váng, cô không thể nhìn rõ những gì trước mặt mình nữa. Điều đáng sợ hơn là, cô cảm thấy rất buồn ngủ.
Cả ba tên nhìn nhau một cái, rồi vội cười nói: “Hình như cậu uống nhiều quá rồi, nghỉ ngơi một chút rồi về nhé. Cậu nhìn kìa, đằng kia có một phòng VIP, bọn mình dìu cậu vào trong nhé.”
Nghe vậy, hai tên còn lại tự nhiên cũng nhanh chóng hùa theo “Đúng đấy Nhã Kỳ, nghỉ ngơi một chút trước, bọn mình đưa cậu đi, nào!”
Tô Nhã Kỳ xua tay: “Không, mình, mình phải về rồi…”
Bác Phan đã nói rồi, muộn nhất là hơn tám giờ phải về đến nhà. Nếu không cô phải về chịu phạt chép sách.
Nhưng mà, bây giờ cô mê mê mẩn mẩn vốn dĩ không phải là đối thủ của ba tên này. Trong lúc giằng co, dù cô có không bằng lòng cũng bị lôi vào trong.
“Mình muốn… mình muốn về nhà…”
Tại sao phải kéo cô? Cô không muốn nghỉ ngơi ở đây, cô muốn về nhà.
“Nghỉ ngơi một chút đi rồi về nhà, ngoan.” Ba tên kéo cô vào trong.
Tô Nhã Kỳ cảm thấy có gì đó không ổn, cô muốn vùng vẫy nhưng sức lực không thể bằng ba người bọn họ.
“Buông… buông tôi ra…” Cô nhướng mày, giọng vang lên có vẻ hơi lo lắng.
Điều cô không biết là, giọng nói lo lắng này của cô khiến cổ họng ba tên kia cuộn trào.
Ngay lập tức, hành động lôi kéo của đám người đó càng không hề thương tiếc.
“Đừng, đừng kéo tôi…”
Cô nghiêng người, rút tay lại bằng tất cả sức lực của mình. Nhưng nào ngờ, một kẻ trong số đó không túm chắc nên cô ngã nhào vào một cánh cửa theo quán tính ngay tại vị trí tay nắm, ấn tay nắm cửa xuống.
“Rầm” một tiếng, cô ngã xuống đất.
Đây là phòng VIP sang trọng nhất của Sao Xanh.
Tô Nhã Kỳ ngã xuống đất, vẫn chưa kịp hoàn hồn thì tiếng cười thích thú trong phòng đã vang lên:”Ồ, có phải ông trời đưa người đẹp đến đây cho chúng ta không?”
Tô Nhã Kỳ đứng dậy, ánh mắt mơ hồ nhìn quanh căn phòng.
Căn phòng này rộng quá, lớn quá, nhìn mãi không thấy điểm dừng.
Ánh đèn trong phòng lắc lư, khiến mắt cô càng khó nhìn hơn.
“Xin, xin lỗi nhé!” Ba tên con trai đó nhìn thấy những người ngồi trong phòng thì lập tức nhận ra không nên dây dưa với những người này.
Còn ai có thể bố trí một hàng vệ sĩ đứng trong phòng được cơ chứ?
Thế là ba tên vội vàng đi tới đỡ Tô Nhã Kỳ: “Mau đứng dậy, nhanh lên!”
Tô Nhã Kỳ vốn đã buồn ngủ, giờ ngã xuống đất thì không muốn nhúc nhích chút nào.
“Tôi, tôi buồn ngủ quá…”
“Đừng ngủ nữa, chúng ta đổi sang phòng khác ngủ.” Một người trong số họ nói bằng giọng lo lắng bởi vì cậu ta trông thấy những vệ sĩ đó hình như có… có súng!
Trời ơi, Thành phố Nam Dương cho phép người thường đeo súng lục từ bao giờ vậy?
“Cút!” Một giọng nói lạnh lùng vang lên.
Đột nhiên, nhiệt độ trong phòng như đông cứng lại.
Ba tên ăn chơi vội vàng ngẩng đầu lên nhìn người nói kia, nhưng người đàn ông đang ngồi trong góc, ánh đèn mờ ảo, không thể nhìn rõ mặt. Nhưng không hiểu sao, ngay cả khi nơi đó tràn ngập bóng tối, nơi ấy vẫn tỏa ra một luồng khí mạnh không thể giải thích được. Thậm chí luồng khí đó còn khiến ba tên đó hoảng hốt vô cùng.
“Chúng mày không nghe thấy gì à?” Đột nhiên, một người đàn ông trung niên đứng dậy, nhìn họ rồi hét lên.
Ba tên nghe vậy thì vội vàng co giò bỏ chạy, không thèm quan tâm đến Tô Nhã Kỳ nữa vì chúng thấy tay của các vệ sĩ đang chạm vào súng.
Ngay khi ba người rời đi, người đàn ông trung niên vội vàng cười nói: “Tổng giám đốc Hoắc, cô, cô gái này…” Ông ta vừa nói vừa khẽ nhíu mày, ý tứ sâu xa.
Người đàn ông phớt lờ dáng vẻ lấm la lấm lét của ông ta rồi đứng dậy, đôi chân thon dài thẳng tắp tiến về phía cô.
Người đàn ông trung niên đành tránh sang một bên.
Người đàn ông này toát ra khí chất quý tộc trời sinh khiến người ta vô cùng sợ hãi.
Một đôi giày da đặt làm đắt tiền dừng lại trước mặt cô.
Tô Nhã Kỳ Đường nhìn đôi giày da đó, ánh mắt có chút mơ hồ, cô chậm rãi ngẩng đầu nhìn lên. Vừa nhìn, cô đột nhiên cười toe toét, “Anh, anh, anh giống chú Hoắc quá…”
Hoắc Vũ Hạo không khỏi nhíu mày khi trông thấy khuôn mặt đỏ bừng và nụ cười ngốc nghếch ấy.
“Hoắc, chú Hoắc…” Đôi bàn tay nhỏ bé của cô nắm lấy quần anh, đôi mắt đen nhánh ươn ướt mang theo làn nước mát lạnh. Cô nhìn anh như một con mèo ngoan ngoãn: “Nhã Kỳ… Nhã Kỳ buồn ngủ.”
Người đàn ông trung tuổi nghe thấy vậy thì hít một hơi thật sâu.
Chẳng lẽ cô gái này là người thân của Tổng giám đốc Hoắc sao?
Vẻ mặt của Hoắc Vũ Hạo trông vô cùng thờ ơ nhưng anh vẫn cúi người bế cô lên. Tô Nhã Kỳ vòng tay qua cổ của anh, giống như vòng tay ôm chặt cổ bố như ngày trước. Cô dụi đầu vào ngực anh: “Buồn ngủ, muốn ngủ…”
Hoắc Vũ Hạo sững sờ trước hành động này của cô. Một lúc sau, ánh mắt anh càng lúc càng sâu, giống như một cái vực sâu không đáy.
Ngay lập tức, trước sự ngỡ ngàng của người đàn ông trung tuổi, anh bế cô về.
Ngày hôm sau.
Tô Nhã Kỳ vươn vai, từ từ mở mắt. Giấc ngủ này ngon thật đấy.
Tuy nhiên, khi mở mắt ra, cô đã rất sửng sốt.
Đây là đâu?
Căn phòng này xa lạ quá!
Cô vội vàng ngồi dậy, muốn nhìn quanh một chút. Ai ngờ vừa nhìn thì cô phát hiện ra mình không mặc quần áo.
“A…” Tô Nhã Kỳ hét lên một tiếng, hoảng hốt lấy chăn vội vàng quấn chặt lấy người mình.
Có chuyện gì vậy? Tại sao, tại sao trên người mình chỉ mặc mỗi đồ lót? Quần áo của mình đâu?
Trong nháy mắt, cô bắt đầu sợ hãi.
Nhanh chóng mở chăn ra, cô muốn đi tìm quần áo nhưng đột nhiên có một thứ khiến cô cảm thấy vô cùng choáng váng.
Trên gia trải giường có những vết màu đỏ vô cùng nổi bật và dễ thấy.
Cô ngây ngẩn cả người.
Lẽ nào… lẽ nào, cô đã đánh mất sự trong trắng rồi sao?
Không hiểu sao, nước mắt cô lại giàn giụa rồi run rẩy rơi xuống, không dám khóc thành tiếng.
Nỗi lo lắng, sợ hãi, bối rối khiến cô không biết phải làm thế nào. Cô quấn chặt lấy mình, cắn chặt môi, toàn thân run rẩy.
Đúng lúc này, cửa phòng tắm đột nhiên mở ra mà không báo trước.
Nghe tiếng, Tô Nhã Kỳ Đường vội vàng nhìn sang. Vừa trông thấy cô đã thở mạnh một cái.
Đây, đây, đây là chú Hoắc.
Người đàn ông bước ra từ phòng tắm, trên người chỉ quấn một chiếc khăn tắm. Như thể không nhìn thấy cô, anh đi đến tủ quần áo rồi mở tủ ra. Chiếc khăn tắm trượt xuống rồi rơi khỏi người anh khiến tấm lưng không chút sẹo và những đường nét hoàn hảo lộ ra.
Tô Nhã Kỳ sợ đến mức vội vàng che mắt lại dù anh vẫn đang mặc quần. Nhưng dù là thế thì cô vẫn cảm thấy vô cùng xấu hổ.
Cô cúi đầu, bất lực đan hai tay vào nhau, trong đầu nhỏ vang tiếng ong ong.
“Dậy rồi à?” Giọng nói của người đàn ông lạnh lùng vang lên, không có cảm xúc gì.
Tô Nhã Kỳ cắn môi thu mình bên giường, giọng nói sợ hãi vang lên: “Chú… chú Hoắc, sao chú… sao chú có thể…”
Cô xấu hổ không thốt lên lời.
“Hả?” Người đàn ông mặc áo sơ mi vào, quay người lại nhìn cô. Ánh nắng ban mai xuyên qua cửa sổ chiếu lên người đàn ông, như thể nó đã dát lên người anh một lớp vàng.
Anh đẹp trai đến mức không chân thực.