Lê Nhất Ninh cố ép khóe môi đang vểnh cao của mình xuống, giả vờ bình tĩnh đáp một tiếng: “m.”
Có card mà không muốn là kẻ ngốc! II Hoäc Thâm nhìn thấy khóe môi đã cố ép xuống rồi nhưng không nhịn được cười của cô, nhàn nhạt bỏ lại một câu:
“Không cần che giấu nữa.”
Nói xong, người đã đi vào phòng tắm rồi.
Lê Nhất Ninh nhìn bóng lưng biến mất của người đó, khóe môi càng vểnh cao hơn một chút.
Aaaaaa vui quái!
Cô chính là thích kiểu bá đạo tổng tài này của Hoäc Thâm!
Nếu sớm tặng quà trị giá mấy trăm vạn cho Hoäc. Thâm có thể đổi được một tấm card, cô sớm đã tặng rồi!!! Lê + yêu tiền * Nhất Ninh đã nghĩ như vậy.
Một đêm này, hai người lần nữa trải qua bình yên vô sự.
Nhưng có một vài thứ hình như đã âm thầm thay đổi giữa hai người.
Lê Nhất Ninh không biết Hoäc Thâm có tin những lời linh tỉnh cô nói tối qua hay không, nhưng chí ít Hoäc Thâm không tính toán với cô nữa chính là việc tốt.
Cô hoàn toàn không biết suy nghĩ sâu trong lòng Hoắc Thâm.
Cho nên việc Hoắc Thâm không tính toán với cô, là cảm thấy — — ngày tháng còn dài.
Không cần gấp.
Cô vợ nhà anh đã muốn diễn, anh phối hợp một chút cũng không sao cả, vừa vặn cuộc sống gần đây của Hoäc tổng khá là vô vị, có thêm chút lạc thú cũng là chuyện tốt.
Mấy ngày tiếp theo, Lê Nhất Ninh nghỉ ngơi ở nhà, mỗi ngày ăn uống ngủ nghỉ đầy đủ thỉnh thoảng còn tham gia một buổi tụ họp nhỏ của bọn con gái, cùng đám người đó uống trà chiều trò chuyện về trang sức châu báu mới ra gần đây vân vân.
Tỉ dụ như bây giờ, cô đang ngồi ở giữa một đám miệng một đăng lòng một nẻo, nghe bọn họ thổi phòng vợ chồng tình thâm giữa cô và Hoäc Thâm.
“Ninh Ninh, Hoäc tổng đối với cô thật tốt” Một bà chị tóc ngắn nói: “Tôi nghe một người bạn nói Hoäc tổng tìm ngân hàng mở một thẻ phụ không giới hạn, là tặng cho cô đúng không?”
Lê Nhất Ninh nghe thấy lời này, cô liếc nhìn vẻ mặt người đó một cái: “Đúng vậy.”
“Thật vậy sao?” Một người trong đó hỏi: “Ông xã của tôi trước giờ không cho tôi thẻ phụ không giới hạn bao giờ, nói là sợ tôi tiêu xài lung tung, vẫn là Hoắc tổng tốt.”
Nụ cười trên mặt cô gái tóc ngắn cứng đờ, không ngờ tới tấm card đó là của Lê Nhất Ninh là thật, cô ta chỉ nghe đồn nên muốn tới kích thích cô thôi.
Hoäc Thâm và Lê Nhất Ninh là đôi vợ chồng trên danh nghĩa, đám chị em trong giới đều biết rõ, cho nên cô ta định vô ý nhắc tới là muốn xem phản ứng của Lê Nhất Ninh một chút, nhưng không ngờ cô đại tiểu thư không có đầu óc này..... lại nói 'phải”?
“Bọn tôi chỉ muốn nhìn xem tấm thẻ phụ không giới hạn mà Hoắc tổng mới cho có dáng vẻ như thế nào thôi, Ninh Ninh cô cho bọn tôi xem được không?”
Cô mỉm cười nhàn nhạt: “Một tấm thẻ có gì mà xem chứ, mọi người đều có mà”
“Thứ Hoäc tổng cho nhất định không giống nhau.”
“Đúng vậy đúng vậy, tôi nghe nói thẻ của Hoắc tổng đều do ngân hàng thiết kế riêng, thẻ phụ cũng như vậy đúng không.”
“Không sai không sai, không giống cái ngày thường bọn tôi lấy ra đâu.”
Nghe mọi người tâng bốc nói một đăng nghĩ một nẻo, Lê Nhất Ninh thật sự có chút muốn cười, bọn con gái này miệng gọi cô là 'chị em tốt' nhưng trên thực tế không hề thật lòng.
Đại đa số mọi người đều thuộc loại, hôm nay cô lợi hại thì tâng bốc cô, ngày mai cô không lợi hại nữa thì chán ghét cô.
Cô nhìn mấy người phụ nữ xung quanh luôn xúi giục mình lấy thẻ ra, trong phút chốc cũng không biết bọn họ là tò mò thật hay là muốn xem trò cười của mình.
Cười cười, Lê Nhất Ninh ngược lại không muốn lấy, cô cúi đầu lấy ví tiền ra, sau khi mở ra đột nhiên “a' một tiếng trong. giọng nói mang theo chút áy náy: “Hôm nay hình như tôi không mang theo rồi.”
Người bên cạnh nhìn cô một cái, nói lời châm chọc: “Ninh Ninh nói đùa gì chứ, đồ Hoắc tổng mới cho cậu sao có thể không mang theo.”
“Đúng vậy đúng vậy, Ninh Ninh cô mau lấy ra cho bọn tôi xem đi.”
Mấy người tụ lại cùng ồn ào.
Lê Nhất Ninh mỉm cười, nhấp một ngụm nước trái cây 'uốn éo kiểu cách, đóng ví lại cười trong trẻo nói: “Cũng không phải là đồ hiếm lạ gì, mang ở bên người làm gì chứ”
Giọng điệu cô bình tĩnh: “Cũng không thiếu tấm thẻ này.” Mọi người: “......”
Tuy biết đó là sự thật nhưng nghe cô khoác lác nói ra như. vậy vẫn rất tức giận!!
Người bên cạnh cười lúng túng: “Phải không.”
Có người thay đổi chủ đề nói chuyện: “Ninh Ninh cái khuyên tai này của cậu đẹp thật, là mới mua sao? Trước giờ chưa từng thấy”
Lê Nhất Ninh ngẩn người, giơ tay sờ chiếc hoa tai kim cương mình đeo một cái, ngậm cười nói: “Mới được gửi về mấy ngày trước.”
“Thật đẹp ha, có lẽ rất đắt đúng không.” Người bên cạnh tâng bốc cô.
Lê Nhất Ninh nghĩ ngợi, rất biết khoác lác: “Tạm ổn, chỉ có hơn hai trăm vạn.....” Hai chữ bảng Anh còn chưa nói ra thì bên cạnh đã có người kinh ngạc nói: “Thật không? Trông không giống hơn hai trăm vạn lắm.”
“Chỉ cần hơn hai trăm vạn thôi sao, có chút muốn mua rồi"
“Ừm” Lê Nhất Ninh nhàn nhạt bổ sung cho xong lời muốn nói: “Bảng Anh”