“Mình vừa nói khát nước, chú ấy nói chú đi mua trà sữa cho chúng ta rồi.”
Giản Viên Viên “ha ha' cười tơ, đè thấp giọng nói: “May là chú Hứa không xếp cho cậu ngồi phía trước bằng không tối nay có thể cậu sẽ lên hot search rồi, Lê Nhất Ninh tới hiện trường hoạt động đeo bám Hoắc Thâm, chứng minh bản thân là fan của Hoắc Thâm”
Lê Nhất Ninh quay đầu, kinh ngạc nhìn cô ấy.
“Viên Viên, được đấy.”
Giản Viên Viên: “Có ý gì?”
Lê Nhất Ninh xoa cằm nghĩ ngợi: “Cậu không đi làm đúng không?”
Giản Viên Viên: “???”
Lê Nhất Ninh đề nghị: “Gần đây Tống Tĩnh nói cô ấy muốn giúp mình tìm một người tới quản lý fan hội, hay là cậu làm đi.”
“Cậu như vậy cũng quá tùy tiện rồi đó.” “Mình không có tùy tiện.”
Hai người đưa mắt nhìn nhau, Giản Viên Viên xấu hổ nói: “Nói tiếp nói tiếp, mình nhất định không cười nhạo cậu đâu”
“Hừ”
Ở dưới sân khấu hai người bàn luận sôi nổi, bỗng bên tai truyền tới tiếng thét chói tai, theo sau đó là cái tên vô cùng quen thuộc với Lê Nhất Ninh.
“Hoắc Thâm!!!”
“Ca ca tới rồi!"
“Aaaaa a hôm nay ca ca đẹp trai quái!!”
“Ca ca yêu em!!!”
Lê Nhất Ninh thuận thế ngẩng đầu lên, đập vào mắt là người đàn ông vừa bước lên sân khấu, anh không có mặc tây trang màu đen chín chắn, cách ăn mặc hôm nay...... lại là một bộ đồ jean, có lẽ là sợ hiện rõ sự tươi trẻ quá mức nên bên ngoài còn khoác thêm một chiếc áo gió mùa thu thuộc thiết kế mới nhất, cả người hiện rõ vẻ đẹp trai tươi trẻ nhưng lại có cảm giác thành thục nói không nên lời.
Lê Nhất Ninh nhìn qua, mọi người xung quanh đều gào thét ngay cả Giản Viên Viên cũng túm chặt tay Lê Nhất Ninh kích động không thôi: “Ôi má ơi, ông xã cậu đẹp trai thật đấy! I”
“Aaaaa a Hoắc Thâm quá đỉnh, thanh xuân lẫn chín chắn đều có, hôm nay đẹp trai quá rồi đó!”
Lê Nhất Ninh hơi thất thần.
Cho dù cô từng thấy Hoắc Thâm mặc rất nhiều trang phục nhưng vẫn phải thừa nhận, vẻ đẹp của người đàn ông này đến hôm nay đã đánh động tới cô rồi.
Cô không thể không thừa nhận. lúc Hoắc Thâm hơi cụp mắt nhìn xuống sân khấu không để ý mà quét mắt sang chỗ bọn họ, tim cô đã đập hơi nhanh.
Hoắc Thâm nhìn sang người dẫn chương trình bên cạnh, duõi tay nhận micro.
Suốt quá trình chủ yếu là người dẫn chương trình nói chuyện, Hoắc Thâm chỉ đôi lúc đáp lại hai câu, cuối cùng là tiến hành tuyên truyền lần nữa.
Người dẫn chương trình mỉm cười nhìn anh, khỏi phải nói có bao nhiêu hưng phấn.
“Lâu quá rồi không gặp thầy Hoắc, có chút xúc động.”
Hoắc Thâm khẽ cười: “Không cần căng thẳng”
Giọng nói bình thản của người đàn ông xuyên qua micro truyền ra ngoài, khiến cho các nữ sinh xung quanh thét tiếng sau cao hơn tiếng trước.
Người dẫn chương trình gật đầu, đỏ mặt nói: “Hôm nay thầy Hoắc rất đẹp trai.”