Hoắc Thâm mỉm cười: “Là thợ hóa trang làm tốt.” Mọi người: “Không! Là anh đẹp trail!!” “Cám ơn mọi người.”
Phần lớn những câu hỏi người dẫn chương trình nêu ra đều là đề tài cơ bản liên quan đến câu chuyện thương hiệu, tiếp theo là hỏi thăm công việc của Hoắc Thâm vân vân, không dám hỏi những vấn đề không nên hỏi.
Chẳng mấy chốc, người dẫn chương trình lại cười nói: “Hôm nay các bạn có mặt tại hiện trường còn có một phúc lợi, là được đặc biệt sắp xếp." Cô ấy cười chớp mắt: “Trước giờ chưa từng có.”
“Là cái gì?”
Người dẫn chương trình không thừa nước đục thả câu nữa, lời ít ý nhiều: “Hôm nay sẽ rút thăm ba bạn fan có mặt tại hiện trường lên đây chụp hình chung với thầy Hoắc, thế nào, có vui không?”
Fan: “A a a a vui quái!!”
“Rút em rút eml!!”
Lê Nhất Ninh bị âm thanh “sóng to gió lớn' này dọa cho run rẩy.
Một cô gái ở phía sau cô càng kích động không thôi, trực tiếp giãm một chân lên ghế của cô, cô ngẩn người chốc lát, trong lúc không ngồi vững dẫn tới ngã ngửa trên đất.
Một tiếng 'phịch' vang lên khiến không ít fan ngồi hàng trước ào ào quay đầu lại nhìn.
Lê Nhất Ninh: “.....”
Người dẫn trương trình và Hoắc Thâm ở trên sân khấu cũng chú ý tới tình huống bên này.
Người dẫn chương trình sững người, vội vàng nói: “Các fan bình tĩnh đừng kích động quá mức, bạn fan bị ngã đó không sao chứ?”
Bảo vệ bên cạnh lập tức đi lên.
Hoắc Thâm ngước mắt nhìn qua, xuyên qua dòng người nhìn về phía người đang ngồi trên đất còn chưa đứng dậy.
Lê Nhất Ninh ngơ ngác một lúc cho tới khi Giản Viên Viên nhỏ giọng gọi một tiếng cô mới tỉnh táo lại, vừa định bám tay Giản Viên Viên bò lên bỗng cô cảm nhận được một ánh mắt
quen thuộc, vô thức ngẩng đầu lên.
Lúc không kịp đề phòng, tầm mắt của hai người chạm nhau ở trên không trung.
Trong mắt Hoắc Thâm có một tia hoảng hốt lướt qua, anh vô thức bước lên một bước rồi đột nhiên dừng lại.
Người dẫn chương trình ngẩn người: “Thầy Hoắc, làm sao thế?”
Hoắc Thâm dừng lại, nhìn về phía vệ sĩ bên cạnh cho người đó một ánh mắt.
Vệ sĩ gật đầu ngầm hiểu.
Lúc này Hoắc Thâm mới nói: “Không có chuyện gì.”
Người dẫn chương trình: “....... Vậy chúng ta tiếp tuc.”
“Ừm”
Chẳng mấy chốc, cô gái bắt thăm trúng không thuộc về Lê Nhất Ninh, sau khi nhìn thấy vài fan nước mắt lưng tròng chụp hình chung với Hoắc Thâm, cô lặng lẽ sờ xuống cái mông bị ngã đau của mình cảm thấy rất tủi thân.
Đây là chuyện xui xẻo gì chứ, lần trước ngã trúng xương cùng, lần này ngã trúng mông, cô thảm thật mà.
Đến lúc này, hoạt động cũng đi vào khâu kết thúc rồi.
Lê Nhất Ninh và Giản Viên Viên đưa mắt nhìn nhau: “Đi về trước.”
“Được”
Hai người vừa ra khỏi vòng fan, còn chưa kịp ra tới sảnh lớn thì đã bị vệ sĩ cản lại rồi.
Vệ sĩ đó nhìn bọn Lê Nhất Ninh một cái, đè thấp giọng nói xuống: “Bà chủ, ông chủ bảo tôi đến đưa cô tới phòng nghỉ ngơi.”
Lê Nhất Ninh nghẹn. Cô lật tay chỉ bộ dáng của bản thân lúc này, trợn mắt há mồm nhìn vệ sĩ đó: “Như vầy mà anh cũng có thể nhận ra tôi sao?”
Vệ sĩ sờ mũi, nói một cách thành thực: “Ông chủ nhận ra rồi"