Cô Vợ Rắc Rối Của Ảnh Đế

Chương 67



'Trong trung tâm thương mại có một phòng nghỉ đặc biệt chuẩn bị cho Hoắc Thâm, chỗ tuy không lớn nhưng rất đầy đủ.

Lúc Lê Nhất Ninh và Giản Viên Viên đi vào Hoắc

Thâm còn chưa tới.

Giản Viên Viên đảo mắt nhìn một vòng: “Thầy Hoắc. không hổ là thây Hoäc, ngay cả phòng nghỉ cũng được chuẩn bị tốt như vậy.”

Nói xong, cô áp sát tai Lê Nhất Ninh lẩm bẩm: “Ông xã cậu tốt thật đó.”

Lê Nhất Ninh: “..... Tốt chỗ nào?”

Giản Viên Viên cạn lời, liếc cô một cái: “Như vầy còn không tốt, nhìn thấy cậu ngã lập tức cho vệ sĩ tới đưa cậu đến phòng nghỉ ngơi.”

Cô nghỉ ngờ: “Cậu bịt kín thành như vậy, ông xã cậu sao nhận ra cậu được chứ?”

Lê Nhất Ninh không lên tiếng.

Thật ra cô cũng hơi tò mò.

Nếu đổi lại là Hoäc Thâm cũng đội mũ và khẩu trang, còn mặc đồ không giống với thường ngày thì cô chưa chắc đã có thể vừa nhìn nhận ra ngay.

Giản Viên Viên nhìn thấy gương mặt im lặng suy nghĩ của cô, duỗi tay ra chọc chọc: “Thế này không lẽ Hoäc Thâm..... phải lòng cậu rồi đấy chứ?”

Nghe xong, Lê Nhất Ninh giật mình tỉnh táo lại: “Phải lòng cái gì, sao có thể.”



Cô đi tới bên cạnh ngồi xuống, tự mình lừa mình: “Có thể là cảm thất hôm nay bọn mình phải về nhà, không thể khiến người bị thương thôi.”

Nghe cô nói như vậy, Giản Viên Viên 'hừ một tiếng nói một cách không nể nang: “Cậu cứ ở đó tự mình lừa mình đi."

Cô xoay hai vòng: “Đúng rồi, các cậu muốn về nhà ăn cơm, mình cũng không làm phiền vợ chồng hai người nữa. Mình đi trước đây.”

“Để chú Hứa đưa cậu về?”

“Không cần, tự mình về được.”

Giản Viên Viên nghĩ ngợi, chớp chớp mắt với Lê Nhất Ninh: “Cho bản thân một cơ hội đi.”

Lê Nhất Ninh: “...... Giản Viên Viên đi chưa được hai phút thì Hoäc Thâm đi vào.

Lê Nhất Ninh ngước mắt nhìn thấy người đàn ông đã cởi áo khoác, thân hình đàn ông vẫn thẳng tắp như cũ. Con ngươi cô vụt sáng, ho một tiếng làm ra vẻ bình tĩnh nói: “Kết thúc rồi?”

Hoắc Thâm 'ừm một tiếng, ánh mắt rơi trên đỉnh đầu cô.

Lê Nhất Ninh sững người, vô thức duỗi tay sờ lên lúc này mới nhớ tới trên đầu mình có cài một cái bờm tóc, trên bờm tóc có viết hai chữ 'Hoắc Thâm, hai bên một bên có một ngôi sao, bên còn lại là tổ hợp ánh trăng trông rất đẹp.

Cô nhanh chóng lấy xuống, thuận thế cởi luôn cái mũ ra, hơi lúng túng nói Cái nà `

“Nhận ở cửa?” “Không phải”



Lê Nhất Ninh cạn lời, sờ trái tai: “Chú Hứa cho tôi đấy."

Hoắc Thâm:

Anh hoảng hốt chốc lát, đột nhiên mỉm cười: “Là như vậy.

“Ừm”” Lê Nhất Ninh nói lời chính nghĩa: “Cái này không phải do tôi đặc biệt đi làm đâu.”

Hoắc Thâm cúi đầu, nhìn đôi mắt đang trợn to của cô, gật đầu: “Tôi biết.”

Nhất thời hai người trong phòng nghỉ tiếp tục rơi vào im lặng.

Chốc lát sau, Lê Nhất Ninh chịu không nổi bầu không khí lúng túng này nữa, cô mím môi nói: “Anh không ra ngoài nữa sao?”

“Đi ngay.” Hoắc Thâm nhìn cô: “Lát nữa em sẽ theo vệ sĩ ra ngoài.”

“Ừm”

Hoắc Thâm ngừng lại, thấp giọng hỏi: “Vừa rồi ngã phải không?”

Lê Nhất Ninh ngẩn người, phút chốc mặt nóng lên, cô lắc đầu khẩu thị tâm phi: “Không có không có.”

Cho dù có bị ngã đi nữa, cô cũng không thể nói với Hoắc Thâm được!

Hoắc Thâm nhìn gương mặt đột nhiên đỏ lên của cô bèn im lặng dời mắt đi.