Từ phía xa truyền đến bước chân, chậm chậm tiến đến gần cô hơn, tuy đang trong cơn mê man nhưng Lục Mạn Y vẫn có thể nghe thấy. Cánh cửa bỗng hé mở, để lộ một khe nhỏ, ánh sáng tranh nhau ùa vào bên trong ăn phòng ẩm mốc, lạnh lẽo. Một bóng đen bước vào, cô còn nghe rõ âm thanh va chạm giữa kim loại với nhau và người đó đã rất gần với cô.
Ngay sau đó, da thịt trên người bị thứ gì đó chạm vào với một loại cảm giác lạnh buốt truyền thẳng đến não bộ, lập tức truyền lệnh xuống cơ thể cô liền co rúm lại. Lục Mạn Y đoán đó là một sợi dây xích và nó đang được dùng để trói lấy cô, không quên lấy khăn che chắn đi tầm nhìn của cô.
Cả cơ thể trắng trẻo, nhỏ bé của cô lại một lần nữa bị giật mạnh, té ngã ra nền nhà ẩm ướt, bẩn thỉu.
“ Con đ*ĩ kia! Còn ngồi ngay ra đó, đi mau!”
Giọng nói này... Không đúng! Nó nó... nó là của đàn ông, không phải Kiều Yến Ân sao? Lục Mạn Y chống tay, loạng choạng đứng dậy, qua nhiều ngày cơ thể bị suy nhược nên chân đã không còn sức để đứng vững. Một lần nữa, cả người cô lại bổ nhào về phía trước, toàn thân rung rẩy nằm dưới đất.
Tên đàn ông tưởng cô đang ăn vạ, hắn tức giận tát vào mặt, dạy dỗ cô một trận cho biết sợ. Cho đến giờ phút này, cô tự biết bản thân đã không còn đủ sức lực để chống cự, chỉ có thể nằm đây chờ vận may đến hoặc là chấm dứt tại đây. Đợi đến khi hả hê, hắn ta mới chịu dừng tay. Một lúc sau, lại thêm một gã đàn ông đi đến, sau đó cô thấy cả người mình đang lơ lửng trên không và bị vận chuyển đến nơi nào đó. Ngay lúc này chỉ cần cô động mạnh, liền có thể lao thẳng từ trên cao xuống. Chúng lại đặt cô lên một xe, dạng như bán tải rồi di chuyển. Đến nơi, chúng lại giao Lục Mạn Y cho một đám người khác. Trông cuộc hội thoại rì rầm của đám người, Lục Mạn Y nghe được đâu đó chút thông tin về Hàn Thiên Ngạo và anh chính là lí do mà chúng buộc phải theo lệnh cấp trên đưa cô giấu đến tận đây. Một tia hi vọng lóe lên.
Chẳng hiểu tại sao, một trong số đó đã tháo bỏ xiền xích trên người giúp cô. Không lẽ trên đời này, trong đám bất lương còn có kẻ giàu lòng nhân ái.
“ Anh là ai? Tại sao lại giúp tôi, anh không sợ tôi bỏ trốn ư?”
Tên đàn ông cười khinh bỉ: “ Nhìn lại bản thân mình trước đi ồi hẳn hỏi người khác. Cô nghĩ bản thân mình có đủ sức để bước chân ra khỏi chỗ cái nhà giam này.”
“ Nếu anh làm việc này vì tiền thì tôi có thể cho anh nhiều hơn ông ta.” Lục Mạn Y đang muốn thương lượng với lưu manh, cô hi vọng bản thân sẽ có được cơ hội.
Người đối diện nhanh chóng từ chối: “ Không đâu! Tôi sẽ không giúp được cô đâu. Tôi chỉ thấy cô trẻ trung, xinh đẹp, lại tài giỏi nhưng cuối đời bị giam cầm thế này thì quá đáng thương.”
“ Cuối đời? Ý anh là sao?” Cô sửng sốt.
Tên đàn ông nghe xong không nói câu nào, hắn không muốn trả lời hay bị ép buộc không được tiết lộ. Lục Mạn Y cũng không màng đến hắn nữa, thế rồi:
“ Có người muốn giết cô, tạo dựng hiện trượng như một vụ tai nạn... cũng sắp rồi! Chậc! Chậc! Tiết thật!” Hắn ta tặc lưỡi, hắn đang cảm thấy tội nghiệp cho số phận của cô, mặc dù bản thân mình cũng không khá hơn là bao. Vừa nhìn hắn đã đoán được cô là con nhà lành sẽ không hành xử một cách vô giáo dục để giựt chồng người khác như người ta đồn đoán. Hắn là một vệ sĩ, chưa từng làm chuyện có lỗi trái với đạo đức nhưng lần này lại khác, mẹ của hắn đang rất cần tiền để chữa bệnh và hắn không còn cách nào khác ngoài làm theo lệnh cấp trên, ra tay với với cô sau đó mẹ hắn sẽ lập tức được sắp xếp làm phẫu thuật.