Tống Kiều tắm xong trở ra, sau khi uống nước đậu đỏ thì thoải mái chui vào chăn để Kỷ Đình Dạ giúp mình giữ túi chườm ấm. Mi mắt cô khép hờ, giống như con mèo nhỏ cuộn người trong lòng hắn.
- Còn đau không?
Kỷ Đình Dạ quan tâm hỏi, hắn cảm thấy cô ngay đến trúng đạn mặt cũng không đổi sắc vậy mà giờ đây lại chật vật như vậy xem chừng là rất nghiêm trọng. Tống Kiều lắc đầu, nhu nhu đáp:
- So với lúc nãy thì khá hơn nhiều rồi.
- Nếu khó chịu quá thì phải nói đấy, tôi đưa em đi bệnh viện.
Tống Kiều im lặng, thân thể này vừa bạc nhược lại lắm bệnh tật làm hại cô khổ không kể siết. Nhưng dù vậy cũng rất cảm ơn vì đã để cô được trãi qua những ngày tháng yên bình này. Ít ra mỗi đêm đều không lo sẽ có người tìm đến mình gây phiền phức.
Kỷ Đình Dạ biết cô khó chịu, hắn cũng không nói gì nữa. nhưng ôm cô trong lòng thế này, đối với hắn là một sự thử thách lớn.
Bên tai Kỷ Đình Dạ truyền đến nhịp thở đều đặn, hắn để ý hôm nay Tống Kiều đặc biệt ngủ nhiều. Ngược lại hắn thì không cách nào chợp mắt. Nhìn người gây chuyện ngủ say trong lòng, Kỷ Đình Dạ chỉ biết cười trừ đầy bất lực. Hắn nhẹ nhàng đặt Tống Kiều xuống, sau đó kéo chăn đắp cho cô rồi đi ra ngoài. Nếu còn ở lại đây, hắn e là mình sẽ nhịn đến hỏng mất. Mắt không thấy tâm không phiền, vẫn là tự giác đến thư phòng ngủ thì hơn.
…
- Ba, ba tìm con sao?
Lưu Tuyết Lam từ bên ngoài về, nghe giúp việc nói Lưu Vũ Bằng đang đợi mình thì tức tốc chạy sang.
Lưu Vũ Bằng thấy cô ta đến, đem tách trà trong tay đặt xuống bàn.
- Cũng không có việc gì lớn. Lâu rồi ta và con không nói chuyện với nhau. Cảm thấy có chút hoài niệm những ngày tháng cũ thôi. Sẵn tiện muốn hỏi xem vết thương của con thế nào rồi.
Lưu Tuyết Lam vụn trộm thở ra, còn tưởng việc mình làm đã bị phát hiện ra. Cho dù chỉ là một hành động nhỏ, nhưng vẫn không thể qua mắt được Lưu Vũ Bằng. Ông rũ mắt, che giấu sự thất vọng bên trong.
Lưu Tuyết Lam tự cho mình thông minh, nghĩ đến việc đá Hạ Mẫn Hi ra khỏi Kỷ Gia lại càng thêm đắc ý.
- Cũng tại con không nghe lời, chọc ba tức giận. Con xin lỗi… Ba yên tâm, con đã không sao rồi.
Lưu Vũ Bằng gật đầu, qua rất lâu mới chậm rãi nói tiếp:
- A Tuyết này, có phải con cảm thấy ba rất nghiêm khắc với con không?
Trong đầu Lưu Tuyết Lam vang lên hồi chuông cảnh giác. Cô ta rũ mi, bày ra dáng vẻ ân hận, chân thành đáp:
- Là do con không hiểu chuyện, ba dạy rất đúng. Sau này con sẽ không bám lấy anh Đình Dạ nữa để tránh cho ba khó xử.
- Có lẽ là ba đã sai rồi, luôn không nhìn rõ suy nghĩ chân thật của con… Ngày đó mang con từ cô nhi viện về đây, ta đã mong có thể cho con một cuộc sống bình an vui vẻ. Nhưng ta làm không được, đây chính là thất bại của ta…
Lưu Tuyết Lam cho rằng ông áy náy với mình, lại giả vờ làm một đứa con hiếu thảo.
- Ba đừng nói vậy, con luôn biết ơn vì ba đã cưu mang con. Sau này con sẽ nghe lời, không khiến ba phải phiền lòng nữa.
- Không cần đâu, là do ta nuôi dạy con không tốt. Đây là lỗi của ta.
Ông nói xong thì rời đi, bỏ lại Lưu Tuyết Lam với vẻ mặt hoang mang tột độ. Cô ta cắn môi, cảm giác không rõ ràng này thật khó chịu. Cô ta rất muốn hỏi, nhưng lại sợ sẽ khiến Lưu Vũ Bằng nghi ngờ. Dù sao kế hoạch đang rất thuận lợi, cô ta không thể mạo hiểm đi thăm dò ba mình để bại lộ được.
Từ khi Lưu Vũ Bằng quay trở về thư phòng, ông luôn ngẩn người nhìn ảnh lúc nhỏ của Lưu Tuyết Lam. Dù sao cũng là đứa nhỏ mà mình nuôi dưỡng nhiều năm, nói không đau lòng chính là nói dối.
Phong Kiêm đứng đối diện ông, cất giọng khuyên nhủ:
- Chủ tịch, đừng quá thương tâm. Boss đã nhận lời ngài rồi, ngài không cần lo lắng nữa. Mọi người vẫn đang chờ, chúng ta nên khởi hành sớm thôi.
Lưu Vũ Bằng thở dài, đưa tay vuốt ve sợi dây chuyền trên cổ. Một lúc sau, ông đột nhiên nhìn Phong Khiêm nói bằng giọng cương quyết.
- Tôi không muốn trốn chạy nữa. Nếu đã là nghiệt do mình tạo, vậy tôi sẽ đối mặt với nó.
Phong Khiêm kinh ngạc, lập tức phản đối.
- Không được, việc này quá nguy hiểm.
Lưu Vũ Bằng nghiêng đầu, đáp bằng giọng thản nhiên.
- Vậy tôi phải trốn cả đời sao?
Câu hỏi này khiến Phong Khiêm im lặng, anh ta chẳng qua là nhận lệnh hành sự. Nhưng đúng là giống với Lưu Vũ Bằng nói, chẳng lẽ phải trốn cả đời?
Lưu Vũ Bằng lắc đầu, giọng nói vẫn vô cùng điềm đạm.
- Cậu đưa tôi đến gặp A Dạ đi, tôi sẽ tự mình thuyết phục nó. Tôi già rồi, cũng chẳng có lý do gì để tiếc mạng nữa.
Phong Khiêm gật đầu, sau đó sai người hộ tống Lưu Vũ Bằng lên xe. Trước khi đi, ông còn không quên căn dặn.
- Hãy chiếu cố con bé. Tội nó vẫn chưa đáng phải chết.
- Tôi biết, thưa ngài…
Một đoàn xe trật tự nối đuôi nhau rời khỏi Lưu Gia, trong khi đó một chiếc xe khác đang lặng lẽ tiến vào. Qua khung cửa kính, Lưu Vũ Bằng nhìn thấy sườn mặt quen thuộc của Kỷ Đình Dạ. Ông thở dài, vậy là đã kết thúc rồi sao?
Phong Khiêm quan sát Lưu Vũ Bằng qua gương chiếu hậu, sợ ông lại đổi ý liền đạp ga tăng nhanh tốc độ. Chẳng mấy chốc, biệt thự Lưu Gia đã bị bọn họ bỏ lại phía sau.