Lưu Tuyết Lam muốn ra ngoài, nhưng vừa đến cổng đã bị chặn lại. Nhìn người từ trong xe bước ra là Kỷ Đình Dạ, cô ta lập tức cau mày. Nhưng rất nhanh, sự nghi hoặc đã thay thế bằng nụ cười thân thiết.
- Anh Đình Dạ, sao anh lại đến đây?
Kỷ Đình Dạ lạnh lùng quét mắt nhìn cô ta, cất giọng nhàn nhạt.
- Sao vậy? Cô không hoang nghênh tôi à?
- Làm gì có chứ, em chỉ là bất ngờ thôi. Chuyện lần trước em làm sai, cứ nghĩ anh sẽ không đến gặp em nữa.
Lưu Tuyết Lam đi đến khoát tay Kỷ Đình Dạ, nhưng lại bị hắn khéo léo tránh đi.
- Đừng vội, tôi có chuyện muốn nói với cô.
Trống ngực Lưu Tuyết Lam đập không ngừng, cô ta cảm giác mọi người hôm nay đều rất kỳ quái. Cái sự khủng hoảng mơ hồ này ép đến cô ta hít thở không thông. Nhưng dù là vậy cô ta vẫn giữ được sự bình tĩnh bên ngoài.
- Có chuyện gì sao? Anh nghiêm túc vậy làm em hơi lo lắng đấy.
- Cô chắc chắn muốn nói chuyện ở đây?
Lưu Tuyết Lam cười gượng, theo sau Kỷ Đình Dạ đi vào trong nhà. Giúp việc đều đã tản đi hết, trong phòng khách lúc này chỉ còn lại vài người đều là thuộc hạ của Kỷ Đình Dạ.
Lưu Tuyết Lam trong lòng bất an, căng thẳng nhìn biểu tình đạm mạc của Kỷ Đình Dạ.
- Bây giờ anh có thể nói rồi.
Kỷ Đình Dạ liếc về phía một tên thuộc hạ, anh ta hiểu ý liền mở file ghi âm đặt lên bàn. Vừa nghe thấy chất giọng quen thuộc của mình, sắc mặt Lưu Tuyết Lam liền trắng bệch. Cô ta vươn tay muốn tắt nó đi, nhưng tên thuộc hạ đã nhanh hơn ghì chặt cô ta lại.
Kỷ Đình Dạ ngã người ra ghế sofa, lạnh lùng nói:
- Thế nào? Cô bất ngờ sao? Yên tâm, mấy thứ này tôi có nhiều lắm, để cô từ từ nghe hết.
Lưu Tuyết Lam luống cuống tay chân, lời nói ra cũng không trôi chảy.
- Anh Đình Dạ, không phải thế. Có người muốn hãm hại em, anh đừng tin họ.
- Cô tưởng tôi ngốc à? Ngay cả việc cứu mẹ tôi cũng là do cô đã dàn dựng từ trước. Dẫn vào đây…
Hai tên thuộc hạ khác kéo theo một thanh niên đã bị đánh thừa sống thiếu chết vào ném trước mặt Lưu Tuyết Lam. Kỷ Đình Dạ quan sát sắc mặt đặc sắc của cô ta, cười lạnh:
- Tưởng rằng thay đồng phục trà trộn vào Kỷ Gia thì tôi sẽ không tìm ra sao? Cô thật sự đã xem thường tôi rồi đó.
Lưu Tuyết Lam cắn môi, chuyện đến nước này cũng không còn giấu diếm được nữa. Cô ta dùng sức thoát khỏi khống chế của hai tên thuộc hạ, đứng bật dậy nhìn thẳng vào Kỷ Đình Dạ.
- Phải, là do em làm đó. Nhưng không muốn biết lý do ư? Anh tưởng Hạ Mẫn Hi thuần khiết vô hại sao?
- Anh sai rồi, mạng sống của cô ta là đổi từ người khác mà có được. Em tìm chứng cứ vạch trần cô ta và Hạ Gia, em làm vậy có gì không đúng.
- Và để vạch trần cô ấy, cô không tiếc đem an nguy của ba nuôi ra trao đổi? Hạng người vong ơn bội nghĩa thủ đoạn ác độc như cô, lấy tư cách gì mà so sánh với cô ấy…
Kỷ Đình Dạ nói rất nhẹ nhàng, nhưng lại khiến ý chí của Lưu Tuyết Lam sụp đổ. Cô ta ngã ngồi xuống sofa, cười tự giễu.
- Phải, em không xứng… Nhưng mà Kỷ Đình Dạ, thứ em không có thì người khác cũng đừng mơ có được…
Chứng kiến sự điên cuồng trong mắt Lưu Tuyết Lam, lòng Kỷ Đình Dạ dâng lên cảm giác chẳng lành. Hắn cau mày, ánh mắt mang theo sự lạnh giá khiến người ta không rét mà run.
- Anh rất nhanh sẽ biết thôi. Kỷ Đình Dạ, anh không nên yêu ai hết. Bởi tình yêu của anh chỉ mang đến bất hạnh mà thôi.
- Cô đã làm gì? Mau nói…
Kỷ Đình Dạ mất bình tĩnh, giật lấy súng trong tay thuộc hạ nhắm về phía Lưu Tuyết Lam. Nhưng cô ta một chút cũng không sợ, ngược lại càng thêm hưng phấn.
- Bắn đi, tôi sẽ đợi Hạ Mẫn Hi dưới suối vàng. Anh không bảo vệ được cô ta đâu, từ bỏ đi…
Kỷ Đình Dạ đanh mắt, sắp bóp cò thì chuộng điện thoại đột ngột vang lên. Nhìn dãy số lạ nhấp nháy trên màn hình, khiến sự bất an trong hắn ngày càng khuếch đại. Lưu Tuyết Lam nhếch môi, lên tiếng thúc giục.
- Bắt máy đi, món quà lớn của tôi tặng anh đã đến rồi.
Kỷ Đình Dạ cầm lấy điện thoại, vừa ấn vào đồng ý đã nghe thấy tiếng hét của Kỷ Duệ.
- Thả ra, các người đều là kẻ xấu.
Kỷ Đình Dạ sắc mặt âm trầm, giọng nói lạnh băng không nghe ra cảm xúc.
- Bọn mày là ai?
Một giọng nam trầm từ bên kia đầu dây đáp lời hắn.
- Kỷ Tổng, lâu rồi không gặp.
- Đàm Mặc…
Bên kia truyền đến tiếng cười, vang vọng như đến từ địa ngục.
- Được anh nhớ thương thế này đúng là quý hóa quá. Tôi có chuyện muốn thương lượng với anh, có thể đến đây một chuyến không?
- Cậu cho rằng như này là thương lượng ư?
Đàm Mặc ngừng một lát, sau đó mới cất giọng áy náy:
- Biết sao được, nhân vật tầm cỡ như anh thật sự rất khó mời. Tôi cho anh tối đa năm tiếng đồng hồ, nếu không người bạn nhỏ này sẽ nguy hiểm đấy.
Hắn nói xong thì tắt máy, không để Kỷ Đình Dạ kịp nói thêm lời nào. Một tên thuộc hạ từ ngoài cửa đi vào, ghé vào tai Kỷ Đình Dạ nói gì đó. Thấy sắc mặt hắn không tốt, Lưu Tuyết Lam đắc ý bật cười.
- Bây giờ quyền lựa chọn thuộc về anh đó. Tôi đã nói rồi, sẽ khiến anh hối hận.