Trong căn phòng có hai tên đang bị treo trên trần nhà, da thịt chi chít những vét thương dài do bị roi da đánh, toàn thân hai tên đó đẫm máu nhìn thật ghê tởm.
Trong phòng xuất hiện thêm bốn cái ghé do bọn thuộc hạ lấy vào, tứ tỷ tiến đến mỗi người một cái ghế. Hà Mạn Tuyết chỉ tên bị trói người chi chít những vết thương bị vứt ở một xó, nói: " Mang anh ta ra đây." Nghe lệnh từ cô, đàn em mang tên đó ra lôi đến trước mặt cô, một tên đàn em nói: " Quỳ xuống. " Tên đó vẫn gan lì khuôn mặt thể hiện sự khinh bỉ nhìn cô. Nhìn thấy tên đó nhìn mình, cô phóng đôi mắt tím xinh đẹp nhưng mang theo vài phần lạnh lẽo nhìn anh ta, nói: " Không phục?" Cố Nghiên Đông đứng bên cạnh cô ra hiệu cho tên đàn em, nhận được lệnh liền đá mạnh vào chân tên kia khiến hắn quỳ xuống trước mặt cô, hắn nhăn mày ánh mắt vẫn không thay đổi khinh bỉ nhìn cô. Cô nhéch mép nhìn hắn đôi chân thon dài của cô nâng khuôn mặt của anh ta lên, nhướn mày rồi đá mạnh vào khuôn mặt anh ta khiến một ngụm máu từ miệng phun ra ngoài ngã xuống nền đất. Hai tên đàn em lại nâng anh ta lên quỳ trước mặt cô, ánh mắt anh ta vẫn dán chặt trên người cô không rời, thể hiện sự quật cường vẫn nhìn cô. Cô thấy thái độ của anh, nói: " Tôi rất thích thái độ quật cường của anh nhưng mà anh phải xem mình đang trong tình huống gì..." Dừng một chút rồi cô tiếp tục nói: " Ai phái anh tới?" Hồi đáp lại câu trả lời của cô là sự im lặng từ phía anh ta, nói thật cô rất coi trọng những người có tính cách như anh ta nhưng tức là anh ta lại bên phe đối định, haizzz. Cô liếc anh ta rồi: " Ha!! Có vẻ cách hành hạ thông thường thì anh sẽ không khai. Ok. Vậy thì anh sẽ nhận một hình phạt khác vậy. "
Cô lôi từ trong túi áo khoác bên ngoài của mình một lọ thuốc, lấy ra một viên từ lọ thuốc ấy một viên thuốc có màu trắng, bóp miệng anh ta nhép vào. Do đang bị trói nên anh ta chỉ xoa thể bất lực nuốt vào: " Khụ...khụ...khụ...Cô cho tôi nuốt cái gì vậy?" " Một lát anh sẽ biết công dụng cảu nó thôi. Anh nên cảm thấy may mắn vì là người đầu tiên được thử."
Chưa đầy một phút sau thuốc đã bắt đầu phát huy tác dụng. Anh ta bắt đầu cảm thấy ngứa ngáy toàn thân gãi sột...soạt khắp người. Những chỗ anh ta gãi qua đều bắt đầu trong lóc da để lộ thịt ở bên trong, càng gãi lại càng ngứa, gãi vào thịt bắt đầu chảy máu những vết thương do roi quất vào cũng bắt đầu chảy máu, cơ thể như hàng ngàn hàng vạn con kiến cắn xé cơ thể. Anh ta bắt đầu kêu gào: "Aaaaa. Tại sao? Tại sao lại ngứa đến như vậy. Aaaaa" Cô nở nụ cười, nụ cười rất đẹp nhưng nó ẩn chứa sự chết chóc và lạnh lẽo. " Đây chỉ là công dụng đầu tiên của nó. Anh có muốn biết tác dụng thứ hai của nó không? Tác dụng thứ gai thú vị lắm đó. Nó sẽ khiến những chỗ lở loét kia đau rát nhưng chỉ âm ỉ nó sẽ không khiến anh chết đi mà nỗi đau aays bắt đầu rằng xé cơ thể anh khiến nah ngất đi nhưng nó cũng sẽ khiến anh vẫn cảm nhận được nỗi đau đó và tỉnh lại cứ lập đi lập lại như vậy. Nếu anh không uống thuốc giải thì nó sẽ khiến anh cạn kiệt sức lực mà chết. Rất thú vị có đúng không. Hahaha!!!"
Tiếng cười của cô vang vọng khắp nhà giam, tiếng cười làm người nghe phải rùng mình như thể tiếng cười của Satan đang đến lấy mạng họ vậy. Những thuộc hạ, những tên phá lô hàng của cô, Cố Nghiên Đông và 3 đại tỷ còn lại đều cảm thấy ớn lạnh. Dù đi theo cô nhiều năm ngưng họ vẫn không thể ngừng run sợ với những lạo thuốc độc cô chế ra hành hạ của cô. Tên đang nằm dưới sàn dù đang rất đau đớn nhưng vẫn thều thào, kiên định nói: " C...Cô đừng ngh...nghĩ...như vậy là...là tôi...sẽ kh...khai" Cô không hề tức giận mà còn thơi cười nhìn anh ta: " Ồ!! Anh tên Phượng Cửu Trần đúng không. Nghe nói anh rất hiếu thảo. Anh có thể chịu đựng được thuốc của tôi nhưng anh nghĩ thử xem ba mẹ và đứa em gái đang nằm bệnh viện của anh nếu thử họ coa thể chịu được không? Nghĩ đến thôi đã thấy vui rồi.Anh có muốn không?"
Phượng Cửu Trần run sợ nhìn người con gái trước mặt, ai có thể ngờ được một cô gái mang đôi mắt đẹp đến thế mà lại có thể ra tay tàn độc đến như vậy. Hắn ta đang cảm nhận nó nên biết nó kinh khủng như thế nào nếu để ba mạ và đứa em gái của hắn thử thì...không cần nghĩ cũng biết được đáp án. Nắm ta cố gắng lết gần đến cô nắm lấy chân cô cố gắng nói ra từng chữ một: " X...Xin cô. Tôi...Tôi xin cô. Cầu xin...cô...đừng...đừng làm...h...hại họ" Cô không muốn làm khó anh mà ngược lại muốn lôi kéo anh về bên mình nhưng cô cần thông tin trước: " Vậy anh trả lời câu hỏi của tôi nếu tôi hài lòng sẽ suy nghĩ lại." Hắn ta do dự không biết có nên nói hay không. Ba mẹ và em gái hắn đang trong tay bên kia nếu hắn khai họ sẽ mất mạng mà không khai họ cũng mất mạng chỉ là cách chết khác nhau mà thôi. Cô như hiệu lỗi lo lắng của hắn liền lên tiếng: " Mạng của họ sẽ không sao." Hắn ta nghe vậy liền thở phào nhẹ nhõm vì dù sao bang cô vẫn lớn mạnh hơn phía bê kia nhiều nên cô nói được sẽ làm được: " Có...Có... một người đàn ông... đến tìm...tìm tôi...xưng là...là lão đại Phi Ưng bang...yêu cầu tôi trà...trà trộm vào b...bang cô đốt lô... hàng bên cô m...mới nhận về. Ban đầu, tôi không... đồng ý...nên họ l...liền lấy gia đình...đình tôi để uy hiếp nên..." \- Do thuốc chả cô nên hắn vừa lấy tay gãi lấy gãi để vừa thều thào nào như sắp hết hơi.
Cô nghe thấy kẻ chủ mưu liền mỉm cười tàn bạo và khát máu: " Phi Ưng! Wao! Chúng ta nên đáp lại lễ vật mà ông ta tặng chúng ta chứ nhỉ?" Bốn người kia nghe cô nói vậy liền rùng mình toát mồ hôi lạnh. Cô vừa cười vừa tính kế đáng sợ và thâm đọc hơn lúc cô tức giận vừa tính kế. Dù sao chỉ cần cô cười thế này thì đối phương tất nhiên không được yên nên khi nhìn thấy nụ cười này của cô bốn người họ liền lạnh sông lưng cầu cho Lgi Ưng bang được chết tử tế. Cô lấy ra một lọ thuốc khác nhưng bên trong chỉ có một viên thuốc đưa cho hắn nói: " Đây là thuốc giải tạm thời hiện tại tôi vẫn chưa chế thuốc giải, ngày mai tôi mớ đưa cho anh được. Nếu anh tin tôi hãy uống nó." Hắn nhìn viên thuốc trước mặt rồi ngành lên nhìn cô, không do dự liền lấy viên thuốc uống ngay lập tức. Cô thích thú nhìn anh: " Anh không sợ tôi lừa anh sao?" Hán ta mỉm cười yếu ớt: " T...Tôi tin...cô...cô không...nuốt lời" Cô bật cười lớn: " Hahaha!!! Hảo!! Hảo!! Tôi rất tính cách này của anh. Tôi quyết định rồi, tôi sẽ cho anh thời gian suy nghĩ một đêm về lời mời mời anh ra nhập bang của tôi. Anh yên tâm tôi sẽ đảm bảo sự an toàn cho gia đình anh và chữa khỏi bệnh cho em gái anh. Còn về tiền bạc anh không cần lo. Suy nhĩ thật kĩ rồi hãy cho tôi câu trả lời vào sáng mai." Cô rứt lời rồi đứng lên bước ra ngoài theo sau là 4 người kia.