“Cô ta.” Chủ nhiệm Mạnh chỉ vào Tô Nhược Hân, đồng thời lườm những người cùng phòng khoa với mình để cảnh cáo, ra hiệu không ai được vạch trần cô ta.
Bị chủ nhiệm Mạnh chỉ vào, Tô Nhược Hân cũng hơi sững sờ nhưng thoáng chốc cô đã lấy lại bình tĩnh: “Phó giám đốc, tiếng hét hồi nãy nghe rất rõ, rõ ràng không phải giọng tôi, ai nghe cũng biết là ai hét, không phải tôi đâu ạ”“
“Ai kêu giết người đấy?” Phó giám đốc nhìn lướt qua những người đang có mặt tại hiện trường.
Các bác sĩ và y tá lặng lẽ liếc sang chủ nhiệm Mạnh, sau đó đồng loạt lắc đầu: “Chúng tôi nghe thấy tiếng hét nên chạy tới đây, không chú ý là giọng ai mấy”
Tô Nhược Hân cười khẩy, xem ra mấy người này ai cũng sợ thói chua ngoa của chủ nhiệm Mạnh, không muốn đối đầu với cô ta.
Ngày càng có nhiều người lại đây.
Y tá Hải Niệm và các nhân viên y tế khác cũng chạy tới.
Mọi người mồm năm miệng mười hỏi chuyện gì đang xảy ra ở đây.
Sau đó, y tá Hải Niệm và tất cả y tá bị sa thải sáng nay nhưng được Mạc Tử Đơn mời về lại đứng sang chỗ của Tô Nhược Hân: “Chúng tôi không tin Tô Nhược Hân là người như vậy. Cô ấy thực tập tại phòng khám đã khá lâu, làm rất nhiều việc nặng nhọc vất vả nhưng chưa hề than thở lấy một câu.
Hơn nữa, cô ấy cũng đối xử với đồng nghiệp rất thân thiện và hòa thuận, Tô Nhược Hân không phải người như vậy.”
Trong lòng Tô Nhược Hân hơi ấm áp.
Cuối cùng trong phòng khám cũng có người nói giúp cho cô.
Không uổng công cô làm việc ở đây.
“Điều dưỡng Tô rất có năng lực, dù gặp phải bệnh nhân gặp khó khăn thì cô ấy cũng thường xuyên giúp đỡ chứ đừng nói là các đồng nghiệp trong phòng khám. Một con người có phẩm hạnh như thế mà đánh người thì cũng do bị ép buộc mà ra.” Bác sĩ Giang từng kê thuốc cho Tô Nhược Hân cũng lên tiếng.
Anh ta đánh giá Tô Nhược Hân rất cao.
Lúc trước tận mắt chứng kiến cảnh Tô Nhược Hân cứu chữa một ông cụ, lại thêm việc sáng nay Tô Nhược Hân giải vây cho Mạc Tử Đơn, những việc này đủ để chứng minh cô là một cô gái cực kì có thực lực.
Đừng thấy cô còn nhỏ mà khinh thường, vốn hiểu biết của cô còn nhiều hơn cả bác sĩ và y tá của phòng khám này.
Mặc dù cô chỉ là một y tá thực tập nhưng từ những lần Mạc Tử Đơn mời cô đến thăm khám, có thể thấy thực chất ông ta rất coi trọng Tô Nhược Hân.
Rất có thể là bản thân cô khiêm tốn, không muốn bị người khác biết mình có năng lực nhường nào mà thôi.
Phải công nhận đây là một cô gái biết sống khiêm tốn, không phô trương.
Nếu là người khiêm tốn thì sao có thể cãi nhau chí chóe với chủ nhiệm Mạnh?
Vậy chỉ có một khả năng, đó là chủ nhiệm Mạnh đã gây ra chuyện quá đáng, còn Tô Nhược Hân chỉ đang tự vệ mà thôi.
“Bác sĩ Giang, có phải cậu thấy tôi được lên chức chủ nhiệm khoa mà cậu không được nên ghen ty tôi, gièm pha nói tôi ép buộc Tô Nhược Hân đúng không?” Chủ nhiệm Mạnh ôm mặt, lạnh lùng nhìn bác sĩ Giang, đồng thời còn kéo tay áo của phó giám đốc: “Phó giám đốc Ngô, ông phải lấy lại công bằng cho tôi. Tô Nhược Hân này ỷ hôm nay đã giúp bác sĩ Mạc giải quyết công việc, ỷ có công lao nên bây giờ muốn ngồi trên phòng khám chúng ta, không chịu làm việc, chỉ biết lướt điện thoại chờ lương.”
Giọng điệu nũng nịu của chủ nhiệm Mạnh vang khắp nhà kho.