Cô Vợ Thần Y Của Cậu Hạ Là Học Sinh Cấp Ba

Chương 1160



Chương 1162

Chỉ là ý tưởng này rất tốt nhưng đối với một bệnh nhân mắc bệnh tâm thần thì việc thực hiện là rất khó.

Bởi vì cô ta không chịu phối hợp.

Cô ta không phải người bình thường.

Tô Nhược Hân lắc đầu: “Không cần tiêm đâu.” Cô không thích tiêm thuốc an thần.

Thứ đồ đó chỉ trị được phần ngọn chứ không diệt được phần gốc, chỉ có thể tạm thời giảm bớt một chút mà thôi, thế nhưng ngay sau đó bệnh nhân sẽ tái phát ngày càng nghiêm trọng hơn.

Điều này có thể thấy được qua việc chưa đầy nửa tháng mà bệnh tình của Hạ Thiên Hương đã đến mức như bây giờ rồi.

“Bác sĩ Tô nhớ chú ý an toàn.” Tô Nhược Hân nói không cần khiến y tá càng lo cho cô hơn.

Nhưng khi nhìn thấy cô nắm tay Hạ Thiên Hương ấn không ngừng, động tác nhẹ nhàng như đang vuốt lông cho một con thú nhỏ vậy. Sau đó con thú nhỏ kia sẽ cảm thấy thoải mái và ngoan ngoãn để mặc cô vuốt lông cho mình.

Hạ Thiên Hương của bây giờ đang thuộc loại trạng thái này.

Tô Nhược Hân gật đầu, vẫn tiếp tục ấn vào huyệt trên tay Hạ Thiên Hương.

Y tá ở bên kia nhanh chóng mở một gói thuốc khác ra, rót nước thuốc vào cốc giấy rồi đưa cho Tô Nhược Hân.

“Thiên Hương à, nước trái cây ngọt lắm, em nếm thử chút đi.” Đầu tóc vẫn còn ẩm ướt nhưng không hề ảnh hưởng đến việc Tô Nhược Hân kiên quyết đưa nước thuốc cho Hạ Thiên Hương.

Đơn thuốc này là do cô kê nên chắc chắn vị thuốc sẽ ngọt. Bởi vì cô đã bỏ thêm một vị thuốc có thể làm cho nước thuốc trở nên ngọt một chút.

Những bệnh nhân như Hạ Thiên Hương nếu gặp phải thuốc đắng thì sẽ càng khó để cô ta phối hợp.

Vậy nên cô đã bỏ luôn vào trong đó vị thuốc để nước thuốc ngọt hơn.

Hạ Thiên Hương nhìn cốc giấy, sự nóng nảy dưới đáy lòng vẫn còn đang cuồn cuộn. Nước thuốc gợn sóng lăn tăn lọt vào tâm mắt khiến mí mắt cô ta đột nhiên giật giật: ‘Em không muốn uống, không muốn uống”

Sự hoảng loạn này cũng khiến người ta đau lòng.

Tô Nhược Hân mỉm cười: “Vậy chị sẽ uống đó nha.” Sau đó cô cúi đầu ngửi nhẹ một cái rồi bày ra dáng vẻ dư vị bất tận cười nói: “Mùi thơm quá, chắc chắn là uống rất ngon.”

Biểu cảm cố ý làm lố kia quả nhiên khiến Hạ Thiên Hương động lòng. Cô ta liếm môi: “Uống ngon thật hả?”

“Ừ, ngọt mà”

“Em muốn uống đồ ngọt.” Hạ Thiên Hương cướp luôn cái cốc trong tay Tô Nhược Hân đi rồi tu một hơi hết sạch, uống xong còn liếm liếm môi: “Ngọt quá, ngon thật đấy.”

Y tá bên cạnh nhìn đến choáng váng luôn.

Đây là trạng thái uống thuốc mà trước kia cô ấy chưa từng thấy ở Hạ Thiên Hương.

Trước kia mỗi lần uống thuốc đều phải có hai y tá phụ trách đè Hạ Thiên Hương xuống rồi một y tá khác mở miệng cô ta ra đút vào.

Có thể nói là lần nào cũng phải dùng biện pháp dã man nhất để ép Hạ Thiên Hương uống thuốc.

Nhưng vừa rồi Tô Nhược Hân chỉ mới nói mấy câu mà đã thu hút sự chú ý của Hạ Thiên Hương, cô †a tự cướp lấy cốc giấy rồi uống hết luôn.

Không thể không nói rằng Tô Nhược Hân thật sự có cách.