Cô Vợ Thần Y Của Cậu Hạ Là Học Sinh Cấp Ba

Chương 1161



Chương 1163

Ít nhất thì đây là chuyện mà mấy bác sĩ y tá như bọn họ không làm được. Vậy mà tới nay Tô Nhược Hân thì cô lại làm được.

Còn làm được một cách rất dễ dàng.

Sau khi uống thuốc xong, Hạ Thiên Hương nhanh chóng an tĩnh lại. Cô ta im lặng nhìn ra ngoài cửa sổ xe, lại biến thành một cô gái ngoan ngoấn.

Tô Nhược Hân khẽ thở phào một hơi rồi nói với y tá đang ngồi phía trước: “Chí ít cô ấy cũng sẽ có thể yên tĩnh một tiếng đồng hồ. Nhân lúc này cô hãy thả lỏng rồi nhìn ngắm phong cảnh ngoài cửa sổ chút đi. Cô sẽ phát hiện ra chắc chắn chuyến đi này rất không tệ đấy.”

Đẹp quá.

Địa hình nơi đây hoàn toàn khác với thành phố T.

Sự rộng lớn bạt ngàn được miêu tả qua phong cảnh bên ngoài xe.

Nhưng dù phong cảnh ngoài cửa sổ xe giờ khắc này đã rất đẹp rồi thì vẫn chẳng là gì so với nơi mà bọn họ muốn tới. Càng tới gần “Tình Đạt” càng có thể cảm nhận được một cách chân thực tay nghề điêu luyện của thiên nhiên.

Mỗi góc mỗi vùng xe đi qua đều rất đẹp.

Đúng thế, vẻ đẹp khiến người ta không nỡ chớp mắt luôn. Chỉ sợ chớp mắt một cái sẽ bỏ lỡ mất phong cảnh đẹp nhất trên đời này.

Đó là một vẻ đẹp vượt xa nơi đất liền.

Đẹp đến nỗi hô hấp của người xem cũng vô thức nhẹ đi.

Sợ làm phiền sự tuyệt mỹ đó.

Dù đây đã là lần thứ hai Tô Nhược Hân được thưởng thức rồi nhưng vẻ đẹp không thể nào hình dung này vẫn khiến cô rung động như cũ.

Đẹp quá.

Đẹp đến nỗi phạm quy.

Tô Nhược Hân say sưa ngắm nhìn. Hạ Thiên Hương ở bên cạnh cũng học theo dáng vẻ của cô nhìn ra phong cảnh ngoài cửa sổ. Sau đó chắc là cô ta cũng bị rung động nên khoảng thời gian tiếp theo vẫn luôn im lặng thưởng thức cảnh đẹp cùng Tô Nhược Hân.

Xe đang chạy thì bầu trời trong xanh đột nhiên trở nên u ám.

Mưa lộp độp đánh vào cửa kính xe. Cần gạt nước từ từ quét nước mưa trên kính xe xuống.

Sương mù phủ đầy dãy núi trông có vẻ gần nhưng lại rất xa kia.

Lúc này bọn họ vẫn chưa tiến vào đoạn đường cao hơn mực nước biển.

Đoạn đường hai bên trước và sau xe vừa cao vừa hiểm trở, thảm thực vật thì thưa thớt dần. Mấy năm trước có một trận động đất đã khiến địa chất nơi này trở nên tơi xốp.

Xe lăn bánh trên đường, bất cứ lúc nào cũng có thể nhìn thấy đá lăn từ trên đỉnh núi xuống.

Cũng may mà chúng lăn vào khe núi chứ không lăn lên trên đường.

Nhưng việc này chỉ xảy ra ở đoạn đường thấp hơn độ cao so với mực nước biển này thôi. Đi về phía trước thêm một chút nữa thì độ cao sẽ dân được nâng lên. Nếu ở đó mà có đá lăn xuống thì sẽ nện thẳng xuống đường cái.

Trong khe núi vẫn có người sống. Lần trước lúc đi qua đây Tô Nhược Hân còn than thở người sống ở đó rất nguy hiểm.

Mỗi khi đến ngày mưa là luôn cảm thấy bất cứ lúc nào mưa lớn cũng có thể cuốn đất đá trôi xuống.

Nhưng cô cẩn thận nhớ lại một chút thì nhận ra ở đoạn đường này làm gì có chuyện không nguy hiểm chứ?