Cô Vợ Thần Y Của Cậu Hạ Là Học Sinh Cấp Ba

Chương 1210



Chương 1210

Nhưng nhiều hơn thế chính là sợ hãi.

Đối mặt với mười tám chiếc xe máy và bốn mươi ba người bịt mặt, cô lại có thể bình tĩnh ung dung mà đối mặt, dẫn theo tám người toàn thân trở ra.

Thêm cả hiện tại, cô lại dẫn dắt mười người chịu đựng qua một đêm đầy giày vò.

“Anh.” Hạ Thiên Hương không sợ chết mà bu lại, sau đó ngồi bên cạnh Hạ Thiên Tường.

Tiếng gọi của Hạ Thiên Hương rốt cuộc cũng khiến Hạ Thiên Tường tỉnh lại từ nỗi sợ hãi vô biên trong lòng: “Hả?”

Anh nghĩ mà sợ, anh sợ Tô Nhược Hân, anh sợ mất đi cô, mất cô chính là tước đi mạng sống của anh.

Cô không có ở đây, anh nghĩ, anh cũng sẽ không sống nổi nữa…

“Chị dâu rất đỉnh.” Gương mặt của Hạ Thiên Hương đỏ lên, sau đó thật lòng cảm thán.

Ban đầu cô ấy không ưa Tô Nhược Hân.

Cô ấy luôn cảm thấy gia cảnh ví như gia đình Tô Nhược Hân căn bản không xứng với anh trai mình.

Nhưng bây giờ Hạ Thiên Hương đã thay đổi nhận thức.

Tô Nhược Hân rất tài giỏi.

Chỉ mới hai ngày mà Tô Nhược Hân đã thu phục được cô ấy.

“Nhớ anh là ai chưa?” Hạ Thiên Tường sớm đã phát hiện Hạ Thiên Hương thay đổi, cô ấy không còn là Hạ Thiên Hương chỉ biết kêu gào, khóc lóc, điên đại như khi còn ở trong viện điều dưỡng.

Hạ Thiên Hương… Khỏi bệnh quá nhanh.

Nhưng Tô Nhược Hân có nói rõ, rằng Hạ Thiên Hương không khỏi bệnh nhanh như vậy, phải cho.

cô một thời gian mới có thể điều trị cho cô ấy bình phục hoàn toàn.

“Ừm, em nhớ hết, nhưng anh ơi, em vẫn muốn chết.”

“Thiên Hương, không được nhắc đến cái chết.’ Hạ Thiên Tường buông Tô Nhược Hân ra, định ôm chầm lấy Hạ Thiên Hương.

Kết quả, Hạ Thiên Hương thấy anh muốn buông ‘Tô Nhược Hân ra thì thẳng thừng phản đối: “Chị dâu đang mệt, cả ngày ngồi xe lúc nóng lúc lạnh, anh đừng để chị ấy xuống, cứ cho chị ấy ngủ một giấc thật ngon trong lòng anh đi. Anh yên tâm, vì chị ấy, em vẫn sẽ xem anh là anh ruột.”

“..” Hạ Thiên Tường quay đầu nhìn Hạ Thiên Hương, đây chẳng phải nếu Tô Nhược Hân không nói trước thì Hạ Thiên Hương sẽ không xem anh là anh ruột đúng không?

“Anh, ánh mắt đấy là sao?” Hạ Thiên Hương khinh bỉ trợn mắt liếc Hạ Thiên Tường.

Cũng may, Hạ Thiên Tường không định so đo với Hạ Thiên Hương, nhớ lại từng tiếng “chị dâu” của cô ấy, ánh mắt anh ấm áp hơn: “Em khỏe mạnh là tốt rồi”

“Em không biết nữa. Anh, có lúc em sẽ đau đầu, loại cực kỳ đau nhức, đau lắm, nhưng em không sợ, chị dâu sẽ có cách.”

“Ừ, Nhược Hân sẽ có cách.” Đầu ngón tay Hạ Thiên Tường khế chạm vào mặt Tô Nhược Hân. Anh vô tình nhặt được một bảo vật, sở hữu cả một kho báu.

“Chị ấy thật sự có thể hút thứ đó nhỉ?” Một lát lâu sau, Hạ Thiên Hương đột nhiên hỏi.

“Ừ, đúng thế”

“Thì ra chị dâu không lừa em, anh, có phải em bị bẩn rồi không?” Hạ Thiên Hương nhìn mãi ra ngoài cửa sổ máy bay, nhỏ giọng hỏi anh như linh hồn đã bay ra bầu trời.