“Thế quần áo nhãn hiệu Z đẹp hay là em đẹp?” Tô Nhược Hân cầm lòng không đậu, chất vấn Hạ Thiên Tường.
“Em đẹp.”
“Vì sao?” Tô Nhược Hân bỗng nhận ra người đàn ông này hiện tại ngày càng lãng mạn, lúc anh nói chuyện với cô cứ như đã uống cả hũ mật vậy, câu nào câu nấy ngọt lịm.
“Bởi vì khi em không mặc đồ càng đẹp hơn.” Nghe anh nói, cả người Tô Nhược Hân mềm ra, giống với mỗi lần anh ở bên cô, dùng ánh mắt sáng quắc nhìn thẳng vào mắt cô.
Toi rồi, giờ phút này tim cô đập dồn dập.
“Ăn ngay nói thật.”
Tô Nhược Hân trực tiếp đi tới, đôi bàn tay trắng mịn như bột vung lên người Hạ Thiên Tường: “Tên khốn nhà anh, khốn khiếp.”
Tô Nhược Hân có vỗ mấy cũng vô dụng, Hạ Thiên Tường lẳng lặng đứng trước mặt, tùy ý để cô trút giận.
Nhưng Tô Nhược Hân nhanh chóng đánh tới mệt, cô buồn bực quay người cầm quần áo lên, lúc này cô mới biết bộ quần áo kết hợp từ nhiều phần nhỏ.
Thế là Tô Nhược Hân so đi so lại, cô bối rối, hoàn toàn không biết bộ quần áo này mặc kiểu gì.
Thấy cô so nửa ngày vẫn không rõ kiểu dáng của bộ quần áo, Hạ Thiên Tường mới bước lại gần, nói: “Lại đây, anh giúp em mặc.”
Nói xong, Hạ Thiên Tường cầm bộ quần áo hãng Z trên tay cô, bàn tay anh vươn tới áo ngủ của Tô Nhược Hân.
Nhẹ nhàng cởi ra…
Tô Nhược Hân cứ như bị Hạ Thiên Tường phù phép, cả người cô cố định đứng trên mặt sàn, cơ thể hóa thành bơ.
Cô muốn ngăn Hạ Thiên Tường.
Thế nhưng dáng vẻ chậm rãi nhẹ nhàng đầy dịu dàng cởi quần áo cho cô của anh tựa như đang khiêu vũ, mọi cử chỉ đều lộ ra sự ưu nhã và cao quý.
Và rồi đồ ngủ đáp xuống giường.
Ngay khi Tô Nhược Hân hơi quýnh lên thì Hạ Thiên Tường đã bắt đầu mặc quần áo mới cho cô.
Động tác của anh không nhanh nhưng rất tuần tự.
Khi từng phần lớn lớn bé bé mặc lên người, Tô Nhược Hân thầm thề, may mà có Hạ Thiên Tường ở đây, chứ không cô khỏi nghĩ mặc thứ gì lên người.
Quá phức tạp.
Không thể sai bước nào, nếu có phần bị xê dịch về phía sau thì cả bộ sẽ rối tung lên.
Tô Nhược Hân ngoan ngoãn nhắm mắt đi một vòng, tuy chưa soi gương nhưng cô đã cảm thấy rất đẹp.
Nhưng Hạ Thiên Tường trước mặt lại nhíu mày: “Có chỗ nào chưa đúng.”
“Này, anh chê em xấu sao?” Tô Nhược Hân đưa tay đẩy Hạ Thiên Tường ra, xoay người vào trong †oilet. Cô nhìn về gương ngắm trái ngắm phải. Bộ trang phục thương hiệu Z này quả thật như cắt may đo cho riêng cô, hơn nữa cảm giác vải cọ vào da rất thoải mái. Tô Nhược Hân cảm thấy đây là bộ quần áo đẳng cấp nhà Z đẹp nhất mà cô từng thấy.
Bỗng nhiên cảm thấy bất thường, Tô Nhược Hân hỏi: “Hạ Thiên Tường, bộ quần áo hãng Z này có thật là anh mua trong khách sạn không?”