Cô Vợ Thần Y Của Cậu Hạ Là Học Sinh Cấp Ba

Chương 1222



Chương 1227

Quần áo Z mới tỉnh, kiểu dáng không giống ngày hôm qua, Tô Nhược Hân xoay hai vòng, không thể diễn tả bằng lời tâm trạng hân hoan của mình.

“Hạ Thiên Tường, sáng hôm nay em không muốn khám bệnh.” Ăn sáng xong, Tô Nhược Hân nhìn thấy bộ quần áo ở nhà trên người Hạ Thiên Tường, nhìn thế nào cũng thấy ngứa mắt.

“Được, vậy không khám.” Anh Hạ trực tiếp phớt lờ hàng dài người xếp hàng ngoài khách sạn.

“Thật sao?”

“Thật”

Nhưng, Hạ Thiên Tường thật sự đồng ý với Tô Nhược Hân rồi thì trái lại cô ăn gì cũng không thấy ngon.

Ăn miếng này bỏ miếng kia, trong đầu cô chỉ toàn cô có nên khám cho những người bệnh đi từ xa đến không, cô cứ thấy áy náy.

Dù gì cũng đến vì cô.

Kết quả, Tô Nhược Hân ỉu xìu, ủ rũ mặc bộ quần áo Z đi vào đại sảnh khách sạn.

Ngoài khách sạn có rất nhiều người.

Trông còn nhiều hơn cả ngày hôm qua.

Trong dòng người chen chúc xô đẩy, Tô Nhược Hân nhíu mày, bàn tay nhỏ kéo tay Hạ Thiên Tường đi cùng mình: “Hay là, em đi khám bệnh đi vậy.”

Tuy sáng hôm nay cô thật sự không muốn khám bệnh, nhưng đối mặt với nhiều người bệnh nghe danh mà đến như vậy, cô lại không đành lòng.

“Đã bảo không khám là không khám.” Hạ Thiên Tường kéo cô vào đoàn người.

“Hạ Thiên Tường, em muốn khám.”

“Tô Nhược Hân, cô cứ đi chơi đi, buổi sáng cứ giao cho tôi với bác sĩ Trương, bệnh nào chúng tôi không chuẩn được chính xác thì sẽ để lại cho buổi chiều cô khám, được không?” Kết quả, đang lúc Tô Nhược Hân bối rối, hai bác sĩ trung y lúc trước thuê khi cô tự phỏng vấn cho bệnh viện Bác Ái đi đến, trong đấy có một người cười bảo.

“Hai người… Tô Nhược Hân ngơ ra, cô thật sự không ngờ lại nhìn thấy hai gương mặt này ở đây.

“Đi thôi.” Lúc Tô Nhược Hân ngẩn ra, người đã bị Hạ Thiên Tường kép tay đi về phía cửa khách sạn, sau đó hai người lặng lẽ chuồn khỏi khách sạn.

Chiếc xe moto Harley màu đen ngầu đét, sợi tua rua dài mảnh treo trên tay lái rủ xuống bay phất phơ trong gió.

Ngầu quá xá.

Tô Nhược Hân không bước nổi nữa.

Bàn tay bé xíu nhẹ nhàng nắm lấy ống tay áo của Hạ Thiên Tường: “Hạ Thiên Tường, anh muốn đi đâu vậy”

“Bạn gái muốn đi đến đâu thì đi đến đó.” Có vẻ như Hạ Thiên Tường rất có cảm giác mới mẻ với xưng hô bạn gái này, kể từ khi anh chính thức có danh phận, từ biệt danh “Nhược Hân” quen thuộc ngày trước thỉnh thoảng anh lại gọi một câu “bạn gái”.

“Là anh nói đấy nhé.” Tô Nhược Hân lại nắm lấy ống tay áo của Hạ Thiên Tường.

“Ừ, là anh nói, đi thôi, em muốn đi đâu thì đi đến đó.” Nắm tay Tô Nhược Hân, Hạ Thiên Tường kéo cô muốn rời khỏi “chốn thị phi” có thể bị người ta nhận ra bất cứ lúc nào này.

Nếu như thật sự bị người khác nhận ra, e là hai người cũng không đi nổi nữa, cũng không còn là thế giới của hai người, mà là thế giới của nghìn người mất.

Đúng vậy, chỉ cần bị nhận ra, hôm nay Tô Nhược Hân chỉ có thể bị ép ở lại trong khách sạn khám bệnh cho người khác thôi, vậy thì chắc chắn đó sẽ là thế giới của nghìn người thật sự.