Thấy mình bị Hạ Thiên Tường kéo đi hai bước, Tô Nhược Hân hơi chau mày: “Hạ Thiên Tường, đi bộ đi sao? Mệt lắm đó.”
“Anh bế em?” Hạ Thiên Tường quay đầu lại nhìn Tô Nhược Hân đang đứng ở chỗ đó nhìn chiếc xe moto Harley, trông hơi buồn cười.
“Vậy thì có thể bế bao xa chứ, cùng lắm cũng chỉ mười mấy hai mươi mét thôi, anh cũng không thể bế em cả ngày được.”
“Em đang nghi ngờ năng lực của anh sao?” Hạ Thiên Tường sa sầm mặt mày.
Tô Nhược Hân lập tức ngoan ngoan hệt như con mèo nhỏ, cô nắm lấy ống tay áo của anh: “Không phải, không phải, anh Hạ muốn bế cả ngày là có thể bế được nguyên ngày luôn, nhưng mà…”
“Nhưng cái gì?” Bị dáng vẻ bến lẽn đó của Tô Nhược Hân làm tâm tình vui vẻ hơn, khóe môi Hạ Thiên Tường hơi cong lên tạo thành một độ cong rất nhỏ.
“Nhưng em không nỡ làm anh mệt, Hạ Thiên Tường, người dân ở khu Z này ra ngoài không phải đi bằng đôi chân của mình đâu.” Tô Nhược Hân tiếp tục nhìn chăm chú chiếc xe moto Harley ở trước mặt bằng đôi mắt sáng long lanh, hết cách, chiếc xe moio này quá đẹp, cô không rời nổi mắt.
Lớn ngần này rồi nhưng cô chưa bao giờ đi xe moto, chứ đừng nói đến chiếc xe moto ngầu đét thế này.
“Hiểu rồi, bây giờ anh không tiện đi đến bãi đậu xe, anh bảo Hạ Tam nghĩ cách lái xe việt dã đến đây.”
Hạ Thiên Tường nói xong thì làm y như thật lấy điện thoại di động ra.
Tô Nhược Hân cuống quýt: “Hạ Thiên Tường, anh nhìn coi, mọi người ở đây ra ngoài, họ không lái xe việt dã đâu.”
“Thế là gì?” Hạ Thiên Tường nghiêm túc hỏi Tô Nhược Hân, đồng thời độ cong trên khóe môi anh mỗi lúc một lớn.
“Rõ ràng anh biết, mọi người ở đây ra ngoài đều lái mô tô, thuận tiện, nhanh gọn, chắc chắn sẽ không tắc đường.” Tô Nhược Hân tiếp tục nhìn chăm chằm chiếc xe moto trước mặt, kết quả người đàn ông bên cạnh lại giống như không nghe thấy, cũng chẳng buồn để ý đến cô.
Tô Nhược Hân căn răng, cô nói tiếp: “Em biết anh có bản lĩnh, hay là anh mua cho em một chiếc xe đi, em trả tiền.” Cô nhớ mấy tỷ mình đua xe thắng được còn lại hơn ba tỷ nữa, mua một chiếc xe moto Harley chắc chắn vẫn còn dư tiền.
Chiếc xe moto này, cùng lắm cũng chỉ mấy trăm triệu thôi, cô mua được.
Tóm lại, hôm nay cô muốn được tùy hứng một lần, cô muốn đi xe moto, ngầu biết mấy.
Hạ Thiên Tường khẽ mỉm cười, anh chỉ bàn tay ngọc ngà thon dài của mình về phía chiếc xe mô †ô trước mặt rồi nói: “Hình như chiếc xe mô tô này không khóa, mượn dùng một lần là được.” Nói rồi, đột nhiên anh nghiêng người bế Tô Nhược Hân lên, để cô ngồi lên chiếc xe moio, sau đó đôi chân dài bước một bước, dáng người cao lớn ngồi lên phía trước Tô Nhược Hân, tiếp đó anh khởi động chiếc xe moto Harley Tô Nhược Hân nhìn chăm chú một hồi lâu này.
Đợi đến khi Tô Nhược Hân phản ứng lại thì chiếc xe moto đã đi được vài mét rồi.
“Hạ Thiên Tường, anh làm thế này là ăn trộm đấy, nếu như bị…” Một giây sau, Tô Nhược Hân im bặt, cô trông thấy vẻ mặt cố nhịn cười, muốn cười nhưng lại không dám cười của người đàn ông thì bừng tỉnh: “Hạ Thiên Tường, anh xấu lắm, anh xấu lắm, tên xấu xa.
Nắm đấm đấm trên lưng Hạ Thiên Tường giống như mưa, nhưng anh lại tỏ vẻ như không có gì mà tiếp tục lái xe trên đường.
Cho đến khi Tô Nhược Hân đánh thấm mệt rồi, anh mới khẽ hỏi: “Đi đâu đây?”
Tô Nhược Hân tức giận giơ tay véo lên cánh tay anh: “Anh là cái đồ đáng ghét.” Rõ ràng anh đã chuẩn bị sẵn moto cho cô từ trước, lại còn khơi gợi sự hứng thú của cô.