Mà Tô Diễm Chi đập đầu như vậy, tốc độ di chuyển của thứ kia lập tức chậm lại.
Tô Nhược Hân trơ mắt nhìn vật kia thả chậm tốc độ, chân mày dần dần nhíu chặt: “Hạ Tam, đưa Hạ Thiên Hương ra bên ngoài, sau đó trở về tiếp tục giữ đầu.
Hạ Tam quay đầu nhìn tình trạng của Lục Diễm Chi, hành động lần này của Tô Nhược Hân anh ta tham dự từ đầu chí cuối, thế nên ngay tức khắc phát hiện tình hình của Lục Diễm Chi không ổn: “Được.”
Mạng người hệ trọng, giờ phút này anh ta hơi đâu quan tâm Hạ Thiên Hương có phải cô chủ nhà họ Hạ không, nếu vật trong đầu Lục Diễm Chi không ra được, e rằng hậu quả còn đáng sợ hơn so với sự trả thù của Hạ Thiên Hương.
“Cô Thiên Hương, thật sự xin lỗi.’ Thế là, Hạ Tam không do dự vác Hạ Thiên Hương lên chạy ra khỏi phòng, sau đó trực tiếp vứt cô ấy ở hành lang, xoay người giơ tay khóa cửa.
Cửa này mặc dù là cửa gỗ, thế nhưng dựa vào năng lực và sức lực của Hạ Thiên Hương, trong vòng mấy phút tuyệt đối không mở được.
Trong lúc khóa cửa, Hạ Tam cũng gọi cho mấy người khác bảo đưa Hạ Thiên Hương đi, không được làm ảnh hưởng tới quá trình Tô Nhược Hân chữa trị cho Lục Diễm Chi.
Lúc cúp điện thoại, người của Hạ Tam đã tới bên cạnh Lục Diễm Chi, lần nữa giữ chặt lấy đầu bà ta không cho động đậy dù chỉ là một lần.
Mà lúc này Lục Diễm Chi đã nằm nhữn nhẽo như một vũng nước.
Cả tâm trí Lục Diễm Chi chỉ còn lại cơn đau đầu như búa bổ.
Thậm chí bà ta cũng không nghe thấy Hạ Thiên Hương vừa xông qua kêu Tô Nhược Hân thả bà ta ra.
Bà ta chỉ muốn chịu đựng qua cửa ải này cho xong.
Vì thứ kia di chuyển dưới da đầu thật sự tra tấn người ta quá khủng khiếp.
Mà lúc này, không chỉ Lục Diễm Chi mà kể cả Tô Nhược Hân cũng ướt đẫm mồ hôi.
Từng giọt mồ hôi lớn bằng hạt đậu rơi xuống trán có.
Nhưng Tô Nhược Hân cứ như không hề cảm nhận được, trong đầu cô chỉ có một suy nghĩ duy nhất là hút thứ kia ra.
Cô nhìn chằm chằm vào quỹ đạo di chuyển của nó, lắc cái bình nhỏ trên tay càng lúc càng nhanh.
Mùi hương kỳ lạ cũng ngày một nồng hơn.
Đã nửa tiếng trôi qua.
Đột nhiên, Hạ Tam lên tiếng: “Bác sĩ Tô, hình như mùi nhạt đi rồi.”
Tô Nhược Hân ngẩn người, sau đó nghĩ lại mới thấy đúng, thuốc trong cái bình nhỏ cô đang lắc nhạt mùi đi thật rồi.
Không ổn rồi!
Còn một centimet nữa thôi là thứ đó ra rồi.
Nhưng mùi thơm bị phai nhạt thì sẽ không thu hút thứ đó ra được nữa.
Tô Nhược Hân căn răng, nhanh chóng sử dụng phương pháp cửu kinh bát mạch.
Thứ đó lập tức di chuyển nhanh hơn.
Có điều trán Tô Nhược Hân cũng đổ nhiều mồ hôi hơn.
Vốn dĩ việc lắc bình đã làm cô tốn sức lắm rồi, cộng thêm việc phải tập trung theo dõi tình trạng của Lục Diễm Chị, lúc này tinh thần và sức lực của cô đã đi tới giới hạn, giờ đây lại sử dụng thêm phương pháp cửu kinh bát mạch thì chẳng khác gì rút cạn sinh lực của cô.
Tô Nhược Hân thấy chân tay càng lúc càng nhữn ra, không tài nào ngăn cản được cơ thể đang dần yếu đi.