Đằng nào rồi cô cũng bồi bổ lại được, cô không SỢ.
Cô chỉ cần cố gắng chịu đựng đến khi thứ kia đi ra là được.
Giờ phút này, sắc mặt cô đã trắng tái hệt như Lục Diễm Chỉ.
“Bác sĩ Tô, cô không sao chứ?” Hạ Tam vô cùng sốt ruột. Thật ra nhiệm vụ cố định đầu của Lục Diễm Chi mà anh ta được nhận chỉ là chuyện nhỏ, quá dễ dàng đối với anh ta, nhưng thấy đầu Tô Nhược Hân đổ đầy mồ hôi làm Hạ Tam cũng thấp thỏm theo.
May mà cuối cùng thứ đó cũng đi ra với tốc độ như cũ.
“Không sao.” Tô Nhược Hân cắn môi nhìn thứ dưới da đầu Lục Diễm Chi một cách chăm chú.
Nó đang ngày một gần cô hơn.
Ra rồi!
Tô Nhược Hân mạnh tay thêm lần nữa.
“A…” Trong tiếng la thất thanh của Lục Diễm Chỉ, một con sâu nhỏ đen nhánh thình lình bò ra từ trong lỗ tai của bà ta, rơi vào cái chai nhỏ tỏa mùi hương kỳ lạ đã trực sẵn bên tai.
Thấy con sâu nhỏ đã rơi vào bình, Tô Nhược Hân tức tốc cầm nắp đậy lại, vặn chặt.
Thế rồi cô kiệt sức tựa vào lưng ghế, thở gấp từng cơn.
Lục Diễm Chi trông còn chật vật hơn cả cô.
Nhưng vẻ mặt bà ta đã bình thường trở lại.
Chỉ là nhìn hơi tiêu tụy mà thôi.
Song, đối với Lục Diễm Chỉ, giây phút này tựa như bà ta được đưa đến thiên đường vậy, vì bà ta hết đau đầu rồi.
Đầu không còn bị cơn đau hành hạ chính là cảm giác tuyệt vời nhất.
Lục Diễm Chi chẳng nói tiếng nào.
Bà ta nằm phịch trên ghế dựa, không nhúc nhích, cứ nằm ngay đơ như thế.
Hạ Tam cũng buông đầu bà ta ra rồi ngạc nhiên nhìn cái bình nhỏ trên tay Tô Nhược Hân. Hóa ra con sâu nhỏ vừa rơi vào bình là thứ hành hạ Lục Diễm Chỉ từ đó đến giờ.
Khiến bà ta bị đau đầu, khiến bà ta bị người khác khống chế gây ra chuyện hoang đường hãm hại Hạ Thiên Hương.
May mà bây giờ Hạ Thiên Hương đã quên đi ký ức đó.
Nhưng cũng chính vì đã quên nên đâm ra cô ấy lấy oán báo ơn Tô Nhược Hân.
Hạ Tam yên lặng chờ đến khi Tô Nhược Hân không thở dốc nữa mới hỏi: “Bác sĩ Tô, sao cô biết có sâu trong đầu chủ tịch Lục?”
Lục Diễm Chi đang nằm trên ghế nằm bên cạnh nghe thấy từ sâu thì bừng tỉnh, quay ngoắt lại nhìn chòng chọc cái bình nhỏ Tô Nhược Hân đang cầm mà lòng vẫn chưa hết kinh hoàng: “Thứ trong đầu tôi là sâu? Thứ cô hút ra là sâu?”
Lúc Tô Nhược Hân bắt đầu hút, bà ta luôn tự hỏi Tô Nhược Hân sẽ hút bằng cách nào, không ngờ là lợi dụng mùi hương kỳ lạ tỏa ra từ cái bình của cô để thu hút con sâu nhỏ ấn nấp sâu trong não bà ta đi tới lỗ tai bà ta từng chút một, sau đó rơi ra màng nhĩ, bị hút vào trong cái bình nhỏ.
Chuyện này quá thần kỳ.
Không cần phẫu thuật đã có thể hút con sâu nhỏ đó ra khỏi đầu bà ta.