Tiêu Tuấn Vỹ cười hì hì: “Trùng hợp gặp được, cho nên đến chào anh tư và chị tư một tiếng, chào anh tư, chào chị tư.”
Tô Nhược Hân vốn còn đang dỗ Chúc Hứa, cậu bé vừa bị dọa sợ, cho rằng bản thân vừa làm sai chuyện, còn đang khóc thút thít, mũi cũng đỏ ửng lên, sau đó chợt nghe thấy một tiếng chị tư, cô khó hiểu ngẩng đầu nhìn Tiêu Tuấn Vỹ.
Cô không quen người này.
Không hề quen biết.
Chưa từng gặp.
Cho nên có lẽ anh ta chào chị tư có lẽ là chào người khác.
Nghĩ thế, Tô Nhược Hân tiếp tục cúi đầu dỗ Chúc Hứa: “Đừng khóc nữa, lau mũi nào, nếu còn khóc sẽ trở nên xấu xí đấy.”
Từ khi Tô Nhược Hân để Chúc Hứa ở bên cạnh mình, đây là lần đầu tiên cậu bé sợ hãi như thế, cô không khỏi thấy đau lòng.
“Không đâu, chú Hạ cũng không giận cháu, Hứa Hứa không làm sai chuyện gì cả, dì và chú Hạ đều không tức giận.”
“Vậy không phải dì và chú Hạ đánh nhau vì cháu à?” Chúc Hứa dùng bàn tay nhỏ bé lau đi nước mắt, căng thẳng nhìn Tô Nhược Hân, sau đó lại nhìn Hạ Thiên Tường.
Hạ Thiên Tường chỉ đành tạm thời bỏ qua cho Tiêu Tuấn Vỹ, anh chỉ hơi thích hình ảnh Tô Nhược Hân làm ầm ĩ thôi, không ngờ lại vì nuông chiều cô mà khiến Chúc Hứa sợ.
Anh không hề cảm thấy Tô Nhược Hân ầm ĩ với anh có gì là sai, rất tốt mà.
Rất có cảm giác của người bình thường.
Cuối cùng anh cũng hiểu được cảm giác đó rồi.
“Hứa Hứa, chú và dì chỉ đùa thôi, không phải đánh nhau thật.”
“Tôi không đùa với anh, anh rõ ràng là bắt nạt tôi.” Tô Nhược Hân không đồng ý.
Nhưng vừa nói xong, Tô Nhược Hân chợt phát hiện hình như việc này cũng không có gì để cô phải tức giận với Hạ Thiên Tường.
Sao chỉ nói mấy câu đã ầm ĩ rồi?
Cô ngơ ngác bế Chúc Hứa đứng tại chỗ, tỏ vẻ khó hiểu.
“Được, là lỗi của tôi, sau này sẽ không như thế nữa.” Hạ Thiên Tường nhớ tới lời cảnh cáo của Tiêu Tuấn Vỹ với anh lúc trước, phụ nữ là dùng để dỗ dành, anh dỗ dành như thế cũng ổn mà đúng không.
Tiêu Tuấn Vỹ đã trợn tròn mắt.
Tống Phi ở đầu bên kia điện thoại cũng không khác mấy, lỗ tai anh ta cũng dựng lên, sợ sẽ không cẩn thận bỏ qua giai đoạn đặc sắc nào đó.