Cô Vợ Thần Y Của Cậu Hạ Là Học Sinh Cấp Ba

Chương 304





CHƯƠNG 304

Hạ Thiên Tường thật sự hoàn toàn rơi vào tay giặc rồi.

Còn nữa, chị tư trẻ thật đấy.

Còn xinh đẹp hơn trong ảnh, rất đẹp.

Chẳng trách lại khiến Hạ Thiên Tường động lòng phàm, ngay cả anh ta cũng không rời mắt đi được.

Tô Nhược Hân chính là cô gái xinh đẹp nhất thành phố T này.

“Hạ Thiên Tường, anh đi ra, tôi không muốn để ý đến anh.” Tô Nhược Hân vẫn còn tức giận, không chịu bỏ qua cho Hạ Thiên Tường, tóm lại là cô đang rất tức giận.

Sau đó, cô bế Chúc Hứa rời đi.

Dù cô cảm thấy bản thân tức giận như thế hơi khó hiểu, nhưng cô cứ muốn tức giận đấy, không ai có thể can thiệp được.

“Nhược Hân, đợi đã.” Hạ Thiên Tường sải bước theo sau, lúc này, anh không hề cảm thấy mất giá chút nào.

Ừm, như thế Tô Nhược Hân mới thấy hợp lý.

Tiêu Tuấn Vỹ đã há to miệng đến mức tối đa, nhìn thấy hai người đều không quan tâm đến anh nói đi là đi, đây là lần đầu tiên anh gặp Tô Nhược Hân, dù gì cũng phải để lại ấn tượng tốt.

Vì thế, anh ta cũng đuổi sát theo sau Hạ Thiên Tường đi về phía Tô Nhược Hân, vừa đi vừa nói: “Chị tư, anh tư của em cũng đã nói xin lỗi rồi, chị nể mặt anh ấy chút đi, anh tư chưa từng nói xin lỗi ai bao giờ, cả ông trời cũng không.”

Tiêu Tuấn Vỹ chỉ muốn thề thay Hạ Thiên Tường, ngoài Tô Nhược Hân, Hạ Thiên Tường thật sự chưa từng xin lỗi ai.

“Im mồm.” Nhưng Tiêu Tuấn Vỹ móc tim móc phổi cầu xin tha thứ cho Hạ Thiên Tường, lại đổi lấy hai chữ lạnh lùng vô tình của anh, có cảm giác chẳng khác nào chữ “cút” trước đó.

Lần này Tiêu Tuấn Vỹ không cam chịu nữa, anh ta híp mắt nhìn Tô Nhược Hân đang không hiểu gì xoay người lại: “Chị tư, anh tư mắng em, chị phải dạy dỗ anh ấy giúp em, trên đời này, chỉ có chị tư mới có thể dạy dỗ anh ấy thôi, những người khác đều không được phép, kể cả mẹ của anh ấy.”

Sau khi nói xong câu này, Tiêu Tuấn Vỹ nhìn Tô Nhược Hân với ánh mắt sùng bái, cô bé này còn xinh đẹp hơn trong lời đồn nữa, thì ra Hạ Thiên Tường là trâu già thích gặm cỏ non.

Đầu tiên Tô Nhược Hân im lặng nghe Tiêu Tuấn Vỹ nói xong, sau đó phát hiện anh ta đang nói chuyện với cô, cô nhìn một vòng xung quanh, chắc chắn xung quanh đây chỉ có một cô gái là cô thì mới chỉ tay vào mình hỏi: “Anh gọi tôi là chị tư á?”

Hình như trước đó người đàn ông này cũng gọi như thế, chỉ là cô không quen anh ta cho nên không để ý.

“Đúng, em tên Tiêu Tuấn Vỹ, Hạ Thiên Tường là anh tư của em.” Phát hiện Tô Nhược Hân nhìn anh ta như đang nhìn người xa lạ, lúc này Tiêu Tuấn Vỹ mới nhớ ra Hạ Thiên Tường không giới thiệu mình, bèn tự giới thiệu.

Câu ‘Hạ Thiên Tường là anh tư của em’ có lượng tin tức rất lớn: “Hạ Thiên Tường, anh ta là bạn anh à?”

“Phải.” Đã đến nước này, dù Hạ Thiên Tường rất muốn đá bay Tiêu Tuấn Vỹ, nhưng lại cảm thấy ít nhất không thể đá bay anh ta ngay trước mặt Tô Nhược Hân.

Cô không nên nhìn thấy hình ảnh quá bạo lực.

Nghe thấy Hạ Thiên Tường xác nhận thân phận của Tiêu Tuấn Vỹ Tô Nhược Hân hít mũi, nghiêm túc nói: “Anh Tiêu, anh hiểu lầm rồi, tôi và Hạ Thiên Tường chỉ là bạn bè, tôi sẽ giúp anh ta sớm ngày tìm thấy chị tư cho anh.”

Lúc này, Tô Nhược Hân đã bình tĩnh lại.